Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Trong rừng trúc bạt ngàn, những tia nắng vàng óng chiếu xuống một dáng người cao ngất, gió đêm nhẹ nhàng xuyên qua rừng trúc, trêu chọc vuốt ve lá trúc yêu kiều, phát ra tiếng vang sàn sạt, cành cây tinh tế nhẹ nhàng vỗ vào thanh trúc, cùng tiếng sàn sạt đan vào nhau tạo thành một bản hòa nhạc an lành, dễ nghe.

Không có một chút phiền chán, người ta nghe xong chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Bên trong rừng trúc xanh biếc, ở sân nhỏ của một biệt viện kín đáo, dưới ánh chiều tà buổi tịch dương, cùng rừng trúc hòa làm một khối, không có nửa phần cảm giác đột ngột, giống như nó vốn là nên ở trong đó.

Người xây dựng sân nhỏ và rừng trúc sẵn có nơi đây hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành một bộ hình ảnh ấm áp, an lành .

Nếu như có người xâm nhập vào trong đó, cho dù là người lỗ mãng, cũng phải thả chậm cước bộ, không đành lòng quấy rầy bức tranh yên tĩnh này.

Ánh tịch dương đỏ hồng phủ kín rừng trúc, ở phía trên ngọn trúc từng chiếc lá uyển chuyển phiêu động như đang khiêu vũ, nhiều chấm nhỏ lập lòe bay lượn, tựa như tiên cảnh, làm người ta lưu luyến quên đường về mà đắm mình vào trong đó.

“Tôn chủ, Tôn chủ...... Tiểu nhân cũng không dám nữa, xin ngài bỏ qua cho cái mạng nhỏ hèn mọn của tiểu nhân......”

Run run cầu xin tha thứ, từng tiếng va chạm nặng nề phá vỡ không gian yên tĩnh nơi đây, thanh âm từ trong sân truyền ra, quấy rầy hoàng hôn yên tĩnh.

Trên sàn đá cứng rắn có một người đang quỳ, dùng cái trán không ngừng dập đầu xuống đất, tiếng va chạm thật mạnh kia thì ra là từ nơi này truyền đến.

Trên sàn đá đã sớm có vết máu đỏ sậm, cái trán cũng là một mảnh huyết nhục mơ hồ, từng dòng máu sềnh sệch theo hai má chảy xuống, cả khuôn mặt thoạt nhìn thật là khủng bố dữ tợn.

Nếu là bây giờ có người nhìn thấy khuôn mặt này, nhất định sẽ hít một ngụm khí lạnh, nghĩ chính mình hoa mắt nhìn lầm rồi.

Ai mà nghĩ đến Khánh Lê một thời tùy ý tung hoành ngang dọc ở Yêu giới sẽ có lúc chật vật như vậy.

Nhắc tới Khánh Lê, ở Yêu giới có ai mà không biết?

Cho dù là đại quân Yêu Linh đứng đầu Yêu giới cũng không có cách nào làm khó dễ được Khánh Lê, đã từng phái ra ba mươi vạn đại quân Yêu Linh nhưng lại vô pháp bao vây tiêu trừ Khánh Lê, như mọi lần để cho hắn thành công đột phá vòng vây.

Khánh Lê từng tuyên bố, vị trí Yêu chủ, hắn tất nhiên sẽ giành lấy!

Nhắc tới Khánh Lê, người người trốn còn không kịp.

Không nói đến yêu dân bình thường của Yêu giới, ngay cả Yêu chủ tôn sư, cũng phải kiêng kị ba phần.

Hết lần này đến lần khác ở trong Yêu giới hô phong hoán vũ, làm người người sợ hãi Khánh Lê đến cực điểm, vậy mà lúc này lại quỳ rạp trên đại sảnh, cứ như một con thỏ yếu ớt nhỏ bé đang cúi đầu dưới chân hổ, sợ hãi run rẩy không thôi.


Đâu rồi cái ngày cùng đại quân Yêu Linh hăng hái chiến một trận sống chết?

Đâu rồi lời phát ngôn xằng bậy, khí phách muốn lấy được vị trí Yêu chủ?

Lúc này Khánh Lê toàn thân run rẩy, người bên ngoài nhìn xem còn sợ hắn không cẩn thận run đến tất cả xương cốt đều gãy nát.

“Tôn, Tôn chủ......” Không biết là rất sợ hãi hay là thời gian cầu xin quá lâu, giọng Khánh Lê khàn khàn giống như giấy ráp bị vò nhiều lần, rất là khó nghe.

Khánh Lê một bên dập đầu thật mạnh, một bên ngẩng đầu cầu xin nhìn nam tử đang ngồi trên cao trong đại sảnh.

Ghế ngồi rộng rãi, cho dù là hai nam tử tráng niên cùng ngồi cũng còn dư chỗ, trên ghế lớn còn cố ý phủ thêm đệm lót mềm mại thật dày, xem đệm lót da lông tỏa ra sáng bóng nhu hòa kia liền biết, vật ấy tất nhiên là da lông dã thú trân quý đã qua quy trình chế tạo tỉ mỉ.

Người ngồi ở trên cái ghế đệm mềm mại như vậy, thay vì nói là ngồi không bằng nói là lọt vào trong đó, mềm mại như nằm trong đám mây, cảm giác thật thoải mái, tuyệt đối là hưởng thụ tột cùng.

Chỉ sợ ngay cả ngai vàng Tôn chủ của Yêu giới cũng không có thoải mái xa hoa như thế.

Một cái ghế như vậy thế nhưng lại xuất hiện trong vùng rừng trúc hoang dã bạt ngàn, không thể không làm cho người ta kinh ngạc.

Một bàn tay dày rộng khoát lên trên tay vịn, khớp xương trên bàn tay nổi lên rõ ràng, thật giống như được điêu khắc từ loại Ngọc Thạch tốt nhất, ở giữa một vùng đệm lót tuyết trắng, người nọ tùy ý ngồi, ngón tay thon dài như cố ý như vô tình nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn, đầu ngón tay mượt mà như tỏa ra sáng bóng nhàn nhạt, mê hoặc hai mắt người ta.

Một đôi tay hoàn mỹ không chút tì vết như vậy, lại không có làm cho Khánh Lê cảm giác được nửa phần mỹ cảm, trái tim chỉ theo đầu ngón tay xinh đẹp kia gõ xuống, từng đợt co rút nhanh, máu bên trong cứ như bị ép ra ngoài, vô lực tuần hoàn trở về tim, ngực càng ngày càng lạnh, giống như trái tim đã chậm rãi kết băng.

“Khánh Lê......” Thanh âm vang lên, trong veo như dòng suối trong khe, chậm rãi chảy xuôi, sạch sẽ như thế, thuần túy như thế.

Chỉ nghe một tiếng này, lại phảng phất như là nghe được âm thanh trong núi, thanh âm hoa nở giữa mùa xuân tháng ba, ôn hòa như thế, giống như gió xuân lướt qua mặt, hết sức sảng khoái.

“Tại sao hắn ở đây?”

Năm chữ kế tiếp lại làm cho sắc xuân trong phòng đọng lại, nháy mắt từ tháng ba đầu xuân hóa thành tháng chạp trời đông giá rét.

Lời này cũng không phải là nói với hắn, Khánh Lê sợ tới mức thân thể cứng đờ, động tác dập đầu không ngừng kia cũng lập tức dừng lại:

“Tôn chủ, xin tha mạng...... Xin tha mạng......”


Nam tử vẫn nằm nghiêng trên ghế dài rộng rãi mềm mại khẽ nở nụ cười, tươi cười kia thật giống như là gió xuân phất qua mặt hồ, lay động ra từng gợn sóng ấm áp.

[Truyện được đăng chính thức tại dienan]

Chính là, tươi cười này thoạt nhìn ôn hòa như thế, lại làm cho sắc mặt Khánh Lê trắng bệch, tựa như người sắp chết.

“Tôn chủ, tiểu nhân......” Ngay cả một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi cũng không kịp từ trong cổ họng hô lên, Khánh Lê đã mềm oặt ngã xuống, hai mắt mở to, mang đầy vẻ hoảng sợ và không thể tin được.

Chỗ cổ họng chậm rãi ngưng tụ một tia đỏ mảnh như sợi tơ, máu tươi từ đó chảy ra, rất nhanh để lại trên mặt đất một vũng máu đỏ sẫm.

Khánh Lê một đời kiêu hùng oai phong ở Yêu giới, thế nhưng lại lặng yên không một tiếng động chết ở nơi này.

Ánh chiều tà ráng đỏ càng tôn lên màu máu đỏ tươi dưới thân hắn, yêu diễm như thế.

Nhìn một vũng máu dưới đất, mày kiếm đẹp mắt hơi hơi nhíu một chút.

Một người áo xám lập tức xuất hiện, như u linh chợt lóe qua đại sảnh, tất cả thứ chướng mắt gì đó đều biến mất không thấy.

Đừng nói là thi thể Khánh Lê, ngay cả vũng máu đỏ sẫm chói mắt kia cũng biến mất không thấy, trên sàn đá trơn bóng một hạt bụi nhỏ xíu cũng không có, thật giống như Khánh Lê chưa từng xuất hiện, chưa từng ở trong này đau khổ cầu xin, không ngừng dập đầu.

Một nữ tử thướt tha tay bưng khay, chậm rãi đi vào đại sảnh, nhìn thoáng qua sàn nhà phá lệ sạch sẽ, hì hì cười: “Yêu chủ đã biết, chỉ sợ còn muốn cảm tạ Tôn chủ giúp hắn loại bỏ một tai họa ngầm.”

Có lẽ, ở đây nử tử này được cực kì sủng ái, cho nên nói chuyện cũng tùy ý rất nhiều.

Nam tử ôn nhã như cũ thả người nằm bên trong đệm lót mềm mại, mắt nửa híp, lười biếng mở miệng:

“Gieo gió gặt bão.”

Lời nói của nam tử vẫn ôn hòa như gió xuân ba tháng, nhưng ý tứ trong lời nói lại là cuồng vọng cực kì.

Rõ ràng không có đem Yêu chủ trong miệng nữ tử để vào mắt.

“Quấy rầy mộng đẹp của Tôn chủ, tất nhiên là chết chưa hết tội.” Nữ tử bưng cháo nóng trên khay đặt lên bàn nhỏ bên cạnh nam tử: “Chẳng qua là, Tôn chủ, sau này, đám thủ hạ của Khánh Lê sẽ như là rắn mất đầu, sẽ đại loạn.”


Ngón tay thon dài của nam tử cầm lấy thìa, tùy ý khuấy khuấy cháo nóng trong bát, không chút để ý nói:

“Loạn thì loạn, có quan hệ gì với bản tôn đâu?”

Hắn không quản người bị giết hôm nay là ai, người dám vào địa bàn của hắn, chỉ có con đường chết.

Nữ tử than nhẹ một tiếng, quả nhiên, phản ứng của Tôn chủ chính là bình tĩnh.

Nàng theo Tôn chủ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy Tôn chủ hứng thú với sự tình gì.

Tôn chủ cực kỳ sủng ái nàng, nhưng bên trong sự sủng ái đó, nàng vẫn cảm giác được Tôn chủ rất thờ ơ, cứ như sẽ mất đi bất cứ lúc nào, cảm giác như là bị độc xà để mắt tới, muốn tránh cũng tránh không được.

“Vô Trần điện khi nào thì đổi chủ nhân?” một tiếng “Đinh” nhỏ vang lên, nam tử buông lỏng tay ra, thìa bị hắn niết ở trong tay rơi xuống chén, cùng cái bát kiểu tinh xảo chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Một tiếng này không lớn, nhưng lại làm cho lòng nữ tử rung mạnh, vội vàng quỳ xuống sợ hãi thỉnh tội:

“Nô tỳ đáng chết, xin Tôn chủ trách phạt.”

“Đi xuống.”

Nam tử chính là ôn hòa phun ra hai chữ, nhưng vào trong tai nữ tử lại giống như hai cây băng châm, đâm sâu vào đáy lòng.

Thân thể chấn động, run rẩy đứng dậy, cúi đầu tiến lên, thật cẩn thận bưng bát cháo nóng đặt lại trên khay, lui ra ngoài.

Vẫn không dám ngẩng đầu, kỳ thật cái trán của nữ tử đã sớm phủ kín mồ hôi lạnh, tiếng tim đập “thình thịch, thình thịch” như vang ở trong đầu, làm lòng nàng bất an.

Nhìn nữ tử rời khỏi, nam tử miễn cưỡng dựa vào phía sau, nếu không phải thủ hạ của mình nhân cố tình nhường, thì cái tên Khánh Lê kia sẽ có cơ hội xâm nhập sao?

“Ám Nhất.”

“Tôn chủ.” Một người áo xám đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nam tử, quỳ xuống hành lễ.

“Thanh lý.” Thanh âm ôn hòa của nam tử thật giống như ngày thường.

“Rõ.” Thanh âm của người áo xám vừa mới xuất khẩu, bóng người đã biến mất, tựa như hắn chưa từng xuất hiện qua.

Rất nhanh, trong rừng trúc xanh biếc có động tĩnh rất nhỏ, tựa hồ là tiếng động của cái gì đó rơi xuống đất. Rất nhanh, mùi máu tươi nhàn nhạt bay tới, dưới hoàng hôn xinh đẹp chậm rãi phiêu tán.

Ánh tà dương như máu, lại làm cho phiến rừng trúc yên tĩnh này phủ kín màu đỏ tươi yêu diễm.


Nam tử khẽ động thân thể, thay đổi một cái tư thế thoải mái, thấm giọng lẩm bẩm:

“Thứ vô dụng gì đó vẫn là không cần giữ lại mới tốt.”

Nghĩ có thể ỷ vào sự sủng ái của hắn, thì muốn làm gì thì làm sao?

Tự mình tiến vào, thật sự là to gan.

“Tôn chủ.” Ám Nhất trở về phục mệnh, trên người mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, có thể thấy được hắn đã làm tất cả thanh lý cần thiết.

“Truyền lời cho Yêu chủ, trò hề nhàm chán như vậy, bản tôn không muốn nhìn thấy lần thứ hai.”

“Rõ.” Ám Nhất rất nhanh biến mất, mang theo mệnh lệnh nam tử nhắn nhủ rời đi.

*************

Một lần nữa ẩn thân vào bóng tối, trong mắt Ám Nhất liền hiện lên quang mang lạnh như băng, Yêu chủ dám can đảm mua chuộc hạ nhân, dẫn Khánh Lê tới biệt viện trong rừng trúc của Tôn chủ, thì cũng phải có dũng khí gánh vác lửa giận của ngài.

Yêu chủ thật ra có chủ ý rất đáng đánh, bọn họ cảm thấy Khánh Lê khó giải quyết, nên dẫn hắn tới chỗ của Tôn chủ, để cho Tôn chủ giết Khánh Lê, nhìn như là kế hoạch hoàn mỹ, nhưng bọn họ lại quên mất một điều.

Tôn chủ làm sao có thể để người khác vu oan giá họa?

Xem ra Yêu chủ muốn giữ được tánh mạng, thì phải phí một phen công sức.

Đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được một chỗ dị động, Ám Nhất vừa ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thấy Tôn chủ bay lên trời, trực tiếp bay vọt đến giữa không trung.

Hai mắt nhìn chằm chằm một chỗ xa xa, trong mắt là sự xán lạng mà cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua.

Vui sướng!

Tôn chủ mà cũng có lúc sẽ vui sướng?

Rốt cuộc là cái gì làm Tôn chủ thất thường như thế?

Ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó, Ám Nhất cố nén tò mò không nhúc nhích, đợi cho Tôn chủ từ giữa không trung hạ xuống, trở lại nội viện, Ám Nhất thế này mới tò mò cẩn thận xem xét phương hướng vừa rồi Tôn chủ nhìn.

Không phải là hắn không lạnh lùng ít nói, mà thật sự hắn chưa từng nhìn thấy Tôn chủ hành động thất thường như vậy, lúc nào Tôn chủ cũng là một bộ dạng lười biếng làm sao có thể đột nhiên tự mình xem xét?

Ám Nhất nhìn chăm chú về phía xa, trong núi cũng không có chỗ nào kỳ lạ, khoan đã, Ám Nhất mở to đôi mắt, trong núi chỉ có một nữ tử...... Đây, chẳng lẽ chính là nguyên nhân làm Tôn chủ thất thường sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui