Chọc Nhầm Chàng Quân Nhân


Mạc Cửu sững sờ, trong lòng không nhịn được vui vẻ, đổi tư thế nằm, đôi mắt đảo một vòng nở nụ cười ngọt ngào, cô chuyển đổi xưng hô: "Anh!"

Người tiến vào đúng là Long Kình Thiên, quân phục thẳng tắp, thân hình cao lớn đứng trong phòng toát ra một khí thế bức người.


Ánh mắt thâm trầm nhìn thoáng qua, cố gắng nhìn xem trên gối đầu có vệt nước mắt như trong tưởng tượng của mình không, cũng may không có, làm Long Kình Thiên khẽ thả lỏng.


"Anh!" Mạc Cửu đứng lên, tự nhiên tiến tới khoác lấy cánh tay của anh.


Mùi thơm ngát của con gái ập đến làm Long Kình Thiên nhíu mày một cái, cứng ngắc rút cánh tay ra đưa một thứ cho cô: "Cho cô.

"

Trong tay Long Kình Thiên cầm một chiếc điện thoại di động Iphone đời mới nhất, kèm theo một cái thẻ điện thoại.


Ánh mắt của Mạc Cửu sáng lên, nhanh tay nhận lấy: "Cảm ơn anh! Đây là quà sinh nhật đúng không?"


"Sinh nhật?"

"Đúng vậy, ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên chính là ngày sinh nhật của em đấy.

"

Sinh nhật mười tám tuổi tượng trưng cho đã trưởng thành, người khác đều được ba mẹ tổ chức sinh nhật ăn mừng, còn Mạc Cửu!

Trong đôi mắt lạnh lùng của anh chứa một chút đau lòng, anh rũ mắt hơi gật đầu.


Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến chuyện đêm đó mà anh không im lặng.


Mạc Cửu chớp chớp mắt to gian xảo, vô sỉ mở miệng: "Ha ha, thật ra có lẽ buổi tối hôm đó anh cũng đã tặng em một món quà đánh dấu sự trưởng thành rồi!"

Dứt lời, tai của anh lập tức ửng đỏ.


Cuối cùng hơi thở lạnh lẽo cũng bắn ra, Long Kình Thiên quay người muốn đi.


Bộ dạng này của anh làm Mạc Cửu ước gì có thể vả miệng mình một cái, ở yên không tốt hay sao mà suốt ngày châm ngòi làm tên diêm vương này tức giận làm gì?

Có điều!

Bộ dạng đỏ tai xấu hổ của anh thật sự quá đáng yêu!

Cô thuận tay nắm cánh tay của anh, Mạc Cửu cảm thấy bản thân không thể hư hỏng như vậy, nên cô liền nói: "Này này, ha ha, anh đừng để bụng, để em nói cho anh một bí mật nha, những lời đồn kia đều là giả đấy!"

Giả?!


Long Kình Thiên dừng bước chân, quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng như tên trộm của Mạc Cửu.


Sau đó anh quay người không nói gì rời đi ngay.


Bộ dạng này của anh làm Mạc Cửu không hiểu nhấc tay sờ mũi, ầy anh như vậy là có ý gì? Không tin lời cô nói sao?

!

Mấy ngày tiếp theo an nhàn ngoài sức tưởng tượng của Mạc Cửu, Mạc Gia Di và Giang Minh Viễn không bạc đãi cô, sau này cũng không nhắc đến chuyện ở ngoại thành phía đông nữa, ở nhà họ Mạc, Mạc Cửu sống một cuộc sống giàu có xa hoa giống như một thiên kim nhà giàu có.


Có điều cuối cùng Giang Ly vẫn kiên trì trả phòng lại cho cô, đến phòng dành cho khách ở, rất có tự giác là một người ăn nhờ ở đậu.


Bộ dạng ăn nói khép nép của cô ta càng khiến Mạc Gia Di hài lòng.


Phòng được trả lại, Mạc Cửu cũng không dọn qua ở, mỗi lần nghĩ đến căn phòng này bị Giang Ly ở qua đều khiến trong lòng cô rất khó chịu.


Trước mắt sắp đến tháng sáu, sắp đến thời gian thi đại học, Mạc Cửu bắt đầu do dự có nên nhắc nhở Mạc Gia Di sắp xếp trường học cho cô hay không?


Nằm trên giường của nhà họ Mạc mấy ngày, cô cảm thấy eo mình đều mềm nhũn, cô nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa, nghe được bảo mẫu kêu một tiếng "bà chủ", Mạc Cửu lập tức nhảy dựng lên, định tìm Mạc Gia Di nói chuyện.


Nhưng vừa mới đi đến chỗ cầu thang lầu hai cô liền nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Mạc Gia Di.


Này!

Mạc Cửu sờ mũi, quay đầu lại, chỉ có đứa ngu mới chọc vào họng súng.


Nhưng vừa mới quay người cô lập tức nghe thấy tiếng quát của Mạc Gia Di: "Tiểu Cửu, con lăn xuống đây cho mẹ!"

Lăn xuống?

Cơ thể Mạc Cửu cứng đờ, tay nắm chặt thành quyền xoay đầu lại, nở nụ cười không tim không phổi: "Bà Mạc, bị sao vậy? Ăn đạn dược sao mà lửa giận lại lớn như thế?!"

Dứt lời, một bộ quần áo lập tức bay vào mặt Mạc Cửu, tiếp theo cô nghe được tiếng quát giận dữ của Mạc Gia Di: "Con nhìn một chút xem cái này là cái gì?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận