Chọc Nhầm Chàng Quân Nhân


"Tôi trách ai thì có liên quan tới cô xu nào không!" Mạc Cửu giằng tay ra khỏi tay Hàn Triều Dương, đá về phía Lâm Nhược: "Tôi từng nói với cô, còn tiếp tục tới quấy rầy tôi thì tôi sẽ đánh cô!"

"Mạc Cửu!" Chợt Hàn Triều Dương hét lớn một tiếng.

Anh che chở cho Lâm Nhược sau lưng, mặt mũi tràn đầy đau đớn mà nhìn Mạc Cửu: "Sao em lại có thể ra tay với bạn tốt nhất như vậy? Mạc Cửu, em làm anh thất vọng quá!"

Bạn tốt nhất?

Mạc Cửu nở nụ cười.

Cười nhưng nước mắt lại rơi, cô cười mà thấy bụng đau đớn.

"Tiểu Cửu, tôi không cần xin cậu tha thứ cho tôi, chỉ cầu xin cậu đừng nói những lời như vậy với Triều Dương.

Hôm qua vốn anh ấy không nên xuất hiện tại Vương Bài..."

Nghe giọng điệu nũng nịu của Lâm Nhược, rốt cuộc Mạc Cửu cũng biết được ý định của cô ta.


Cô ta đang ám chỉ rằng mình không thể nói ra chuyện hư hỏng của cô ta và Hàn Triều Dương ở Vương Bài?

Cô cười khổ, vượt qua hai người họ.

Lúc đi ngang qua Hàn Triều Dương, anh ta bỗng nắm lấy tay cô: "Mạc Cửu, sao em có thể trở thành thế này?"

"Thành cái gì? Trước nay Mạc Cửu tôi đều là như vậy! Hàn Triều Dương, từ nay về sau anh đi đường anh tôi qua cầu tôi, nam cưới nữ gả, không liên quan gì tới nhau nữa!"

Cô giật tay ra khỏi tay anh ta rồi rời đi.

Hàn Triều Dương, hôm nay tôi trả hết lại sự chăm sóc của anh ba năm qua.

----

Phòng giáo vụ.

Mạc Cửu vừa đi vào đã nhận ra bầu không khí sai sai.

Cô quay sang thì thấy "Người quen" đã mấy năm không gặp.

Sau bàn làm việc trong phòng giáo vụ là giáo viên chủ nhiệm đang ngồi.

Mà trên ghế sô pha bên cạnh chủ nhiệm có một người phụ nữ trung niên ngồi đó.

Cách ăn mặc của người phụ nữ trung niên kia không khác gì phụ nữ năm mươi tuổi khác, thậm chí còn hơi quê mùa.

Khuôn mặt bà ta đen gầy, dáng dấp cũng rất bình thường.

Dáng vẻ ngồi đó hơi câu nệ.

Hàng mi Mạc Cửu khẽ chớp, hơi bất ngờ.


Nhưng cảm xúc này bị cô đè xuống rất nhanh, chỉ gật nhẹ đầu với người phụ nữ ngồi đối diện, hỏi đầy xa cách: "Thím Lý."

Thím Lý chính là người chịu trách nhiệm "chăm sóc" cô sau khi cô bị cái nhà kia đuổi đi.

Bà ta là bảo mẫu của cô, cũng là người giám hộ trên danh nghĩa của cô.

Lúc này, hai mắt thím Lý đỏ bừng, cúi đầu, cầm một tờ giấy lau nước mắt, khóc lóc kể lể: "Chủ nhiệm, cho Tiểu Cửu của chúng tôi thêm một cơ hội đi.

Cô cũng biết con bé này không cha không mẹ, tám tuổi đã sống với tôi.

Tuy thành tích không tốt, lại thích gây rối, học không giỏi nhưng nói cho cùng thì vẫn còn là trẻ con.

Chủ nhiệm, xin cô đấy."

Chủ nhiệm đau đầu mà day huyệt thái dương: "Người giám hộ của Mạc Cửu à, không phải tôi không cho nó cơ hội.

Thật sự là chuyện lần này ồn ào quá lớn, ảnh hưởng quá mạnh!"

Thím Lý thở dài, lại định mở miệng xin gì đó nhưng Mạc Cửu lại bỗng nhếch môi cười, nhìn thím Lý nói: "Đừng có giả vờ giả vịt cầu xin người khác ở đây!"

Thím Lý sững sờ.


Mạc Cửu bĩu môi.

Cô không thích cái dáng vẻ ta đây của thím Lý nhất.

Nghĩ rồi cô đĩnh đạc ngồi bên cạnh thím Lý, đảo đồng tử một vòng, nói: "Thực ra tôi thấy có đi học cũng không thi đậu đại học, chi bằng như thế này đi, bà cho tôi ít tiền.

Thực ra tôi nghỉ học cũng hay mà."

Bốp!

Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không nhìn được dáng vẻ này của Mạc Cửu, ném thẳng tài liệu lên bàn.

Chủ nhiệm đứng lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô: "Mạc Cửu, sao em lại nói thế với chị ấy? Hả? Đây là thái độ em đối xử với mẹ nuôi đấy à? Tôi thấy mấy năm nay em học cũng không giỏi! Tám tuổi em đã lạc người nhà, nếu không phải chị Lý có tấm lòng lương thiện mà nhận nuôi em thì không biết bây giờ em chết đói ở đâu cũng không biết rồi.

Em đối xử với ân nhân cứu mạng thế đấy à?!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận