Hắt xì...Mùi thơm trên người làm cho tiểu hắc xà có chút khó chịu.
Một mình cô bôi kem là được rồi, sao cứ nhất định phải bôi cho nó chứ, nó dùng được à? Một thân trơn bóng, sáng láng, đúng là đẹp trai chết đi được.
"Được rồi, thơm thơm, như vậy mới thoải mái." Lý Quả bôi cho nó xong, còn dí sát mũi ngửi ngửi, vô cùng hài lòng nói.
Hơi thở ấm nóng của cô phả lên thân nó, cảm giác ngưa ngứa làm cho nó vô cùng mẫn cảm, lập tức quên đi mùi hương khó ngửi kia. Tiểu hắc xà mở to hai mắt nhìn cô, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Cô ấy khen mình, cô ấy khen mình, cô ấy khen mình đó!
"Tiểu thư, vẫn ổn chứ?" Đứng đợi mỏi mòn ở bên ngoài, một lúc lâu vẫn chưa thấy Lý Quả đi ra, Hoàng nhi có chút sốt ruột, vội hỏi.
"A, đến đây, lập tức ra ngay." Cô vội vàng đáp, sau đó mang tiểu hắc xà ra khỏi phòng tắm.
Hoàng nhi thấy Lý Quả bước ra, liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước lên đỡ lấy cô.
"Tiểu thư, còn đói không?" Hoàng nhi vẫn muốn Lý Quả ăn nhiều một chút, bởi vì cô quá gầy.
Còn ăn nữa? Nghĩ cô là heo à, cô vừa mới ăn xong còn đói bụng được sao!
"Không, chị chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, em cũng mau đi ngủ đi."
Dày vò cả một buổi tối, tuy bây giờ đã là nửa đêm, mới là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm, nhưng cô luôn là một đứa trẻ ngoan, luôn ngủ đúng giờ.
Hoàng nhi đỡ Lý Quả lên giường, chờ cô nằm xong, đắp chăn cẩn thận, nàng mới lùi về sau vài bước, nhưng không hề rời đi.
"Hoàng nhi, em cũng đi nghỉ ngơi đi, đứng sẽ mệt đó, ngủ đi, chị không sao đâu." Nhìn hành động của Hoàng nhi, Lý Quả cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ người hầu đến tận đêm vẫn không thể nghỉ ngơi sao? Phải đứng hầu hạ đến bình minh? Cô thật sự không hiểu nổi quy tắc của nhà giàu.
"Vậy Hoàng nhi sẽ ngủ ở bên ngoài, có chuyện gì tiểu thư nhất định phải gọi em đó." Hoàng nhi ngẫm nghĩ một chút liền gật đầu, song vẫn không quên dặn dò Lý Quả.
Lý Quả gật đầu, nhìn Hoàng nhi bước ra ngoài, liền sửa lại gối cho tiểu hắc xà.
"Tiểu hắc, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây." Lý Quả lẩm bẩm với tiểu hắc xà.
Trải qua chuyện tối nay, cô thật sự rất sợ, không nghĩ sẽ ăn rắn mỗi ngày đâu.
Rời đi? Đôi mắt đang dần híp lại của tiểu hắc xà chợt mở to, sau đó hơi nheo lại. Nó biết bữa ăn tối nay đã dọa đến cô, thế nhưng, nó sẽ không buông tha cô đâu.
"Mày nhớ phải ngủ nghiêm túc đó." Lúc sắp nhắm mắt lại, Lý Quả chợt nhớ tới điều gì, lập tức mở to mắt nhìn nó, nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...