Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Đùng! Nghe được câu nói ấm áp như vậy, Lý Quả chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng lan khắp cơ thể, làm cho cô tủi thân muốn òa khóc. Hốc mắt chợt đỏ lên, nếu không phải sợ dọa người khác, thì Lý Quả đã để nước mắt rơi xuống rồi.

"Quản gia Lâm đặc biệt chuẩn bị cho em một bữa tối phong phú thế này, em nhất định phải ăn nhiều một chút, đừng để ông ta thất vọng." Mặc Nhật Tỳ kéo cô ngồi xuống ghế, chỉ vào một bàn mỹ vị, cười nói.

Lý Quả nghe xong, vô cùng xúc động, mỉm cười, nói với quản gia Lâm: "Cảm ơn quản gia Lâm, tôi lại gây thêm phiền toái cho ông rồi". Cô hơi bối rối, thật sự không biết nên diễn tả như thế nào, tay chân càng thêm luống cuống.

Quản gia Lâm hơi khom lưng, cung kính nói: "Tiểu thư, xin đừng khách sáo, đây là chuyện tôi phải làm".

Thật ra, ông ta không hề chuẩn bị những món này, là chủ tử tự mình căn dặn mà? Ngại ngùng liền kéo ông ta ra làm thế thân, chỉ có điều, chủ tử đối với tiểu thư đúng là quá tốt.


"Được rồi, đừng khách sáo nữa, nơi đây chính là nhà của em, không cần kiêng kỵ nhiều thế đâu". Mặc Nhật Tỳ gắp rau cho cô, dịu dàng nói.

Lý Quả khẽ gật đầu, sau đó cúi mặt, lặng lẽ ăn những món mà Mặc Nhật Tỳ gắp cho mình. Có lẽ ngoại trừ cha mẹ ra, thì cũng chỉ có anh ta đối tốt với cô thôi.

"Sao lại không gọi bản phu nhân dùng bữa?" Một thanh âm cao vút, giận dữ bất ngờ truyền đến từ phòng khách, tiếp đó là tiếng bước chân đang tiến về phòng ăn.

Quản gia Lâm biến sắc, lập tức rời khỏi phòng ăn, đi về phía phát ra tiếng bước chân. Chỉ một lúc sau, ông ta đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.


"Phu nhân, chủ nhân đang ở bên trong". Có thể nghe được rất rõ giọng nói gấp gáp của quản gia Lâm, ông ta muốn ngăn Ngu Cơ, khuyên ả ta đừng xông vào.

Song, Ngu Cơ lại chẳng thèm nghe, tức giận gầm lên: "Đồ tiện nô tài, mau cút ngay, đừng có ngăn bản phu nhân. Bản phu nhân muốn gặp chủ tử, ngươi còn ngăn cản nữa, bản phu nhân sẽ đánh chết ngươi". Vì sao không để ả ta gặp Vương, nhất định là chủ ý của những người này.

Quản gia Lâm hơi nhíu mày, ả ta sao cứ không phân rõ phải trái như thế chứ? Ả cứ như vậy chỉ càng làm Vương thêm chán ghét thôi, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ phải trả giá.

"Phu nhân, chính chủ nhân đã dặn như thế". Ông ta hạ mắt xuống, đúng mực nói.

"Ta không tin, ta không tin". Ngu Cơ đẩy ông ta ra, hốt hoảng kêu to, nói xong, liền xông vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui