Quản gia Lâm nghe xong, thân thể không nhịn được rùng mình một cái, trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét, nhưng che dấu rất tốt, lập tức xoay người, cung kính đối với người mới tới.
"Phu nhân, đó là khách của Vương". Quản gia Lâm khiêm tốn nói, vẫn cung kính như cũ.
"Con người?" Ngu Cơ không hề tin, ả ta cảm nhận được rất rõ hơi thở của con người, lại thấy quản gia Lâm đối với người kia rất tốt, không khỏi có chút nghi ngờ, khinh miệt nói.
Quản gia Lâm nhướng mày, sao nàng ta có thể nói như thế? Loại thái độ này, nếu mà gặp được tiểu thư, thì nhất định sẽ không có sắc mặt tốt. Lại nghĩ nếu như Lý Quả gặp phải chủ tử này, thì tiểu thư chắc chắn sẽ chịu thiệt rồi.
Ngu Cơ thấy ông ta không hề trả lời mình, liền thấy hơi tức giận. Ả ta mới ra ngoài một lúc mà đã xảy ra chút chuyện gì rồi, mà tên nô tài này như đang giấu mình chuyện gì đó.
Khuôn mặt xinh đẹp của ả ta dần lạnh xuống, hung dữ chỉ vào ông ta: "Nô tài to gan, bản phu nhân hỏi ông đó, ông mau nói thật cho bản phu nhân biết, cái người kia là ai? Có quan hệ gì với Vương?".
Ả ta lo nhất là có người chiếm được Vương thì ả ta sẽ mất đi ân sủng, cho nên bằng bất cứ giá nào, ả ta cũng không cho phép bất cứ ai chiếm đoạt Vương, càng không thể để bất cứ kẻ nào thay thế mình, không thể.
Quản gia Lâm bị ả ta quát như vậy, chán ghét trong lòng càng tăng thêm, nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ sợ sệt, cuống quýt nói: "Phu nhân, nô tài chỉ là người nghe theo lệnh của Vương, đâu dám hỏi đến chuyện của Vương. Nếu phu nhân muốn biết, mời phu nhân đi hỏi Vương, nô tài không dám nói lung tung".
Chỉ cần ông ta nhắc đến Vương, thì chắc chắn nữ nhân này sẽ không dám đi tìm chủ tử, trừ khi là nàng ta không muốn sống nữa. Chẳng qua cũng chỉ là thân phận phu nhân, vậy mà luôn nghênh ngang kiêu ngạo, hoa tay múa chân, hung ác vô cùng, ông ta đã không vừa mắt từ lâu. Nếu để nàng ta về xà cung thì bọn họ nhất định khổ rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Ngu Cơ nào dám đi hỏi Mặc Nhật Tỳ. Ả ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, nô tài còn có thể hù dọa được, chứ sao có thể ngốc ngếch chạy đi tìm Vương, đâu phải ả ta chưa từng thấy qua Vương hỉ nộ vô thường.
"Quản gia Lâm, Vương đâu?" Không hỏi được lý do, ả ta cũng có chút nóng vội, nghĩ muốn mau chóng đi hầu hạ Vương cho tốt, để củng cố địa vị của mình.
Quản gia Lâm bĩu môi, nhàn nhạt nói: "Phu nhân, nô tài không biết, Vương cũng không hề nói cho nô tài".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...