Không biết tại sao, trong đầu Lý Quả lại xuất hiện suy nghĩ hoang đường như vậy. Cô càng tự dọa mình sợ chết khiếp, đồng thời cũng có chút sợ Mặc Nhật Tỳ.
"Em sợ tôi". Mặc Nhật Tỳ bất ngờ quay đầu lại, mỉm cười nhìn Lý Quả, rồi nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của cô.
"Không, không có". Cô bị lời nói của Mặc Nhật Tỳ dọa sợ đến mức muốn hất tay của anh ta ra, nhưng chẳng hiểu tại sao, cô lại không dám, đành cuống quýt phủ nhận.
Mặc Nhật Tỳ gật gật đầu, tiếp tục nói: "Không có thì tốt".
Lý Quả chẳng dám nói lời nào, chỉ gật gật đầu, có sợ cũng không dám nói ra! Ở chỗ này, cô chẳng dại gì mà nói ra cả!
"Quả Quả, tôi tặng em một món quà."
Lý Quả muốn yên tĩnh, nhưng hắn thì không. Nghĩ ngợi một lúc, hắn liền nói, chẳng thèm quan tâm cô có đồng ý hay không.
"Không cần, tôi không cần cái gì cả...Á..."
Lại tặng quà! Lý Quả vội từ chối, thế nhưng, Mặc Nhật Tỳ lại không để cô có cơ hội nói hết lời. Một vầng sáng màu vàng bất ngờ xuất hiện trước mặt, khiến câu nói kế tiếp của Lý Quả biến thành tiếng thét chói tai.
Rắn! Một con rắn rất to, da màu vàng trắng đan xen, đôi mắt to như hai cái đèn lồng, thân hình tròn vo, đang cách cô chưa đến một mét, thè lưỡi, nhìn cô chằm chằm.
"Em có thích không?" Lúc này, giọng nói dịu dàng của Mặc Nhật Tỳ chợt truyền vào tai cô, không giống thiên sứ, ngược lại giống ác ma hơn.
"Tôi không cần". Cuối cùng, Lý Quả dùng hết sức hất tay Mặc Nhật Tỳ ra, rồi lập tức xoay người bỏ chạy.
Tiểu hắc xà bị cô nắm chặt cứng, đôi mắt nhỏ vẫn mở to, không hề lộn xộn, để mặc cho nỗi sợ hãi của Lý Quả truyền vào thân thể mình. Nó chỉ im lặng nhìn Mặc Nhật Tỳ.
"Quả Quả". Mặc Nhật Tỳ cũng cảm nhận được ánh mắt của tiểu hắc xà, chỉ thấy trong mắt hắn lóe lên tia sáng, cất giọng gọi Lý Quả.
Lý Quả chỉ biết cắm đầu chạy, nếu không chạy cô sẽ bị cắn chết, rồi bị xơi tái. Cô mới hai mươi tuổi xuân, còn chưa có yêu đương, kết hôn, hiện tại cô còn chưa muốn chết!
Con rắn to màu vàng trắng thấy Lý Quả bỏ chạy như vậy, không khỏi có chút khó hiểu.
Không phải Vương muốn đem mình tặng cho nhân loại kia sao? Vì sao người ấy lại chạy thế? Chẳng lẽ người ấy không thích mình?
Đại xà nhìn Lý Quả, rồi lại nhìn Vương, thấy Vương không có phản ứng gì, nó suy nghĩ một chút, mới vội vàng đuổi theo Lý Quả.
Tiểu thư, đừng chạy nữa, đợi tôi với!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...