Vẻ mặt quản gia Lâm vô cùng sốt ruột lo lắng, ông ta biết tiểu thư đang suy nghĩ cái gì, thật ra, kể từ sau khi biết tiểu thư mang thai, mấy ngày qua ông ta vẫn rất lo lắng, sợ tiểu thư sẽ làm chuyện điên rồ.
"Tiểu thư, ngài đừng quá kích động, có chuyện từ từ nói, có việc gì chúng ta có thể thương lượng thật tốt, không nên lấy tiểu chủ nhân ra đùa ạ." Quản gia Lâm cung kính đi tới trước mặt cô, thật cẩn thận nói.
Lý Quả thản nhiên nhìn lướt qua Tri Vũ và Hoàng Nhi, cuối cùng dừng mắt trên mặt quản gia Lâm, sau đó im lặng nở nụ cười, chỉ là nụ cười này cực kỳ chua sót.
"Nếu như các người là tôi, các người sẽ làm thế nào? Các người có từng nghĩ cho tôi không? Tôi và hắn vốn không có tình cảm, hắn không thương tôi, mà tôi thì từ lúc bắt đầu vẫn không biết tất cả những chuyện đang xảy ra.- Tôi không biết rốt cuộc hắn là loại người nào, tôi cũng không biết hắn lại có thân phận như vậy. Các người đều biết, tôi luôn rất hồ đồ, chẳng biết rốt cuộc tất cả đã đến như thế nào, hắn đối xử với tôi như vậy, thậm chí tôi còn tưởng mọi thứ chỉ như một giấc mộng, khó hiểu, thậm chí còn không biết là vì sao, vì sao?" Cô nói hết một hơi, tất cả đều là lời thật lòng, cô đã kìm nén lâu rồi, hiện tại cũng được tung hết ra.-diedal3qu4d0n-
Quản gia Lâm nghe xong, há hốc mồm, vừa định nói gì, lại bị cô phất phất tay chặn lại.
"Tôi biết các người quan tâm tôi, đối xử với tôi rất tốt, nhưng các người đối xử tốt với tôi, không có nghĩa là tôi phải muốn đứa bé này. Các người có tốt hơn nữa thì tôi cũng chỉ biết cảm kích mà thôi.-leqd0-on- Hắn và tôi là không thể nào, hắn không phải là người còn tôi là người, chúng tôi vốn là người của hai thế giới khác nhau, tôi vẫn cảm thấy đặc biệt kỳ lạ, vì sao chúng tôi lại gặp nhau? Các người nhìn tôi đi, tôi có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành sao? Tôi có khí chất đặc biệt sao? Tôi khác người bình thường chăng? Hay là tôi có thân phận cao quý, thân thế ly kỳ gì? Không, không, không, tôi chẳng có gì hết, cho nên các người không cần lừa gạt tôi, mà tôi cũng không thể lừa gạt chính mình." Ánh mắt cô mê mang nhìn khung cảnh bài trí xa hoa trước mắt, nói từng chữ từng chữ một, sau đó nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Đâu phải cô không có tình cảm, không có tư tưởng, cô không hề kiên cường như thế! Nước mắt vẫn lưu trong hốc mắt, đã sắp thành một vũng nước nhỏ, vội vã muốn lăn xuống.
Thế nhưng, cô vẫn có thể khống chế được, hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn lên nóc nhà, không cho những giọt nước mắt yếu đuối, nực cười ấy rớt xuống, chỉ là hơi nước ướt át đó đã cản trở tầm mắt của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...