Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

"Ngươi không phải Mặc Nhật Tỳ?" Cô run rẩy hỏi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt người đàn ông này, cô thật sự sợ mình bị đông lạnh, trở thành một người băng.

Mặc Nhật Tỳ cũng không trả lời cô ngay, mà hơi tự hỏi một chút, mới hờ hững nói: "Ngươi sai rồi, ta là Mặc Nhật Tỳ."

Cô lập tức mắt chữ A mồm chữ O, hắn là Mặc Nhật Tỳ? Cực kỳ giống, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, cùng một khuôn mẫu đi ra nhưng người thì khác nhau.

"Ngươi không phải, Mặc Nhật Tỳ tốt lắm, không giống ngươi."


"Không giống bổn vương cái gì?" Hắn tiếp nhận nói, lạnh lùng hỏi, trong mắt không có nửa điểm độ ấm.

"Mặc Nhật Tỳ ôn hòa, săn sóc, mà còn rất biết chiếu cố người khác, không lạnh lẽo như ngươi. Ngươi rất giống anh ấy, vô cùng giống, nhưng anh ấy là trời, ngươi là đất." Cô suy nghĩ một chút, mới nói.

Mặc Nhật Tỳ không hề tức giận, bởi vì nàng nói chính là cùng một người, không, hẳn là hai người giống nhau, chẳng qua là khác tính cách, nhưng đó có liên quan gì, bọn họ vốn chính là cùng một người, hắn là hắn.

"Nhưng ta là hắn, hắn chính là ta. Ta là Mặc Nhật Tỳ, thiên chân vạn xác (ngàn lần chính xác), mà ta cũng là Vương của nơi đây, trời của ngươi, đất của ngươi." Hắn nói cặn kẽ, không hề giấu diếm nàng, bởi vì từ thời khắc này, nàng sẽ trở thành nữ nhân của hắn.


Lý Quả không tin, nhưng cô biết hắn ta đang nói thật, bởi vì hắn đâu cần nói dối với cô? Cho nên lòng cô vô cùng rối loạn, Mặc Nhật Tỳ vẫn là một câu đố, nhưng hiện tại cô mới phát hiện, mình vẫn chẳng hề hay biết gì, vẫn trốn không thoát lòng bàn tay của hắn.

"Ngươi, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?" Cô nhớ tới sự quan tâm, ôn nhu, che chở, lòng tốt của hắn, từng cảnh từng cảnh giống như một bộ phim điện ảnh lướt trong đầu, nhưng giờ cô mới phát hiện, mình luôn luôn không nhìn thấu người đàn ông này, chưa bao giờ biết rốt cuộc hắn muốn cái gì?

"Không vì sao cả, bổn vương muốn làm gì thì làm thôi." Hắn tự đại nói, hai tay xoa nhẹ mặt nàng, nhìn nàng chằm chằm.

Lý Quả bị hắn nhìn liền cảm thấy sợ hãi trong lòng, cực kỳ mất tự nhiên, muốn trốn tránh nhưng không được, lúc ánh mắt cô vô tình lướt qua thân thể hắn, sắc mặt cô chợt thay đổi, không nhịn được hét chói tai: "Á, sắc lang, biến thái, không mặc quần áo."

Tiếp theo, cô liền ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi tư thế ngượng ngùng này, cô cũng không hề quên mình đang bị người đè ép, mà người này không một mảnh vải che thân, cực kỳ đáng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui