"Anh buông ra." Lần đầu bị một người đàn ông ôm, cô giật nảy cả mình, vội vàng muốn giãy dụa. Cô vô thức nhớ tới cô gái kia, trong lòng rất khó chịu.
Mặc Nhật Tỳ đâu phải người biết nghe lời, hắn vẫn ôm lấy cô như cũ, ôm cô đi về phía trước, vờ như không thấy sự chống cự của Lý Quả. Chẳng hề tốn sức, vẫn giữ chặt cô trong lòng, đi về phía bàn ghế đã chuẩn bị tốt.
"Chủ nhân, tiểu thư." Quản gia Lâm cười tít mắt, nhìn bọn họ đi đến, vô cùng vui sướng, có chút kích động.
Hoàng Nhi cũng vui mừng đến nỗi đuôi mày cong lên, chủ nhân và tiểu thư hòa hợp, bọn họ là người vui sướng nhất. Chỉ là, sao tiểu thư lại không vui? Chủ nhân thật sự tốt với tiểu thư mà!
Lý Quả giãy dụa không được, đành phải tùy ý Mặc Nhật Tỳ. Trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng không nỡ để anh ta mất mặt, rơi vào thế bí. Hơn nữa, cũng đã đến đích rồi.
Quả nhiên, quản gia Lâm đã sắp bàn xong, Mặc Nhật Tỳ liền thả cô ra, để cô ngồi xong xuôi, sau đó mới tùy tiện ngồi xuống bên cạnh cô.
"Chủ nhân, tiểu thư, không biết những điểm tâm này đã hợp khẩu vị chưa ạ?"
Trên mặt bàn đã bày đầy trái cây và các món điểm tâm tinh xảo, gần như là có đủ mọi thứ, vô cùng đầy đặn. Nhưng, quản gia Lâm vẫn lo lắng thế này vẫn chưa đủ.
Mặc Nhật Tỳ gật đầu, hắn không ăn kiêng, song quan trọng vẫn là cô gái nhỏ bên cạnh này, khẩu vị của cô thật sự rất tốt.
"Quả Quả, còn cần gì nữa không?"
"Đủ rồi, quá nhiều rồi, cám ơn quản gia Lâm." Cô vừa thấy, liền vội vàng nói. Lớn từng này, vẫn chưa nếm qua những món phong phú như thế, sao cô dám yêu cầu đây?
Quản gia Lâm cực kỳ vui mừng, ông ta biết cô sẽ trả lời như vậy mà. Tính cách tiểu thư tốt, còn biết phải cảm ơn, thật sự là không chê vào đâu được, khiến ông ta cực kỳ vui vẻ.
Sao Mặc Nhật Tỳ không biết cô gái nhỏ này đang nghĩ gì? Hắn cười cười, thản nhiên nói: "Ngồi với tôi một lúc đi, nơi này cực kỳ yên tĩnh, rất thoải mái."
Nói thừa, tất nhiên là yên tĩnh, thoải mái rồi! Ở đây, biển hoa trải dài ngay trước mặt, trên bầu trời muôn vàn ánh sao, gió núi thổi mát rượi, nếu bên cạnh có thêm người yêu nữa, sẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới.
"Quả Quả, nếm thử trà này đi, em uống hợp đấy." Mặc Nhật Tỳ tự tay pha một ấm trà cho cô, hoa hồng trong vườn này phơi khô thành trà, đặc biệt thơm mát.
Cô không thể từ chối, đành phải nhận ly trà hết sức tinh tế trong tay Mặc Nhật Tỳ, uống từng ngụm từng ngụm, hương thơm vấn vương trong miệng, hương vị lại ngon. Cô vừa uống liền thích ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...