Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh
"Em cũng phải giữ lời." Hắn không chút ngạc nhiên với hành động của cô, vẫn thản nhiên nói.
Lý Quả hất tóc, kiêu ngạo nói: "Ai nói dối sẽ là cún con."
Dứt lời liền lao ra khỏi phòng ăn, định rời đi.
Mặc Nhật Tỳ chẳng thèm để ý đến Lý Quả, cô vừa đi, hắn liền ung dung ra phòng khách, ngồi trên sofa rộng rãi, tiếp tục đọc báo.
"Tiểu thư, đợi em với." Hoàng Nhi thấy Lý Quả chạy vụt đi, do dự một lúc liền đuổi theo.
Khỏi phải nói Ngu Cơ có bao nhiêu vui sướng, nhưng trước mặt Mặc Nhật Tỳ, ả cũng không dám làm càn. Nghĩ ngợi một lúc, ả nhanh chóng bước theo sau Mặc Nhật Tỳ, định tranh thủ giành lại tình cảm.
"Chủ nhân, nàng đã muốn đi thì cứ để nàng đi đi. Cho dù người ở đây nhưng tâm không đặt nơi này thì nàng ấy sẽ chẳng vui vẻ đâu."
Những lời nói rất có đạo lý của Ngu Cơ không phải vì biện hộ cho Lý Quả mà vì chính ả. Nếu không có đáng chết ả cũng chẳng thèm nói hộ Lý Quả.
Mặc Nhật Tỳ chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói: "Nàng ấy sẽ hết hy vọng thôi." Dứt lời liền bỏ mặc Ngu Cơ.
Ngu Cơ tự tìm xấu hổ, trong lòng càng chán ghét và ganh tỵ với Lý Quả. Dựa vào đâu mà Lý Quả dễ dàng có được sự sủng ái của Vương, mà ả ta hao hết tâm sức lại chẳng chiếm được gì. Hơn nữa còn phải nhìn sắc mặt của người ta, còn Vương lại nhìn sắc mặt của Lý Quả. Bất công, thật quá bất công!
Thế giới này chính là như vậy, người không cầu thì lại có được, kẻ mong muốn thì mãi mãi chẳng chiếm được, nhất là tình yêu. Cô có hết lòng hết dạ với một người, thì anh ta cũng chẳng quan tâm. Anh ta chỉ đối xử tốt với người không thích mình mà thôi.
Bên ngoài biệt thự, Lý Quả đang dựa vào trí nhớ của mình để tìm đường ra. Hai bên là hai hàng hoa nở rộ, bầu trời trong veo, non xanh nước biếc, mà tâm tình của Lý Quả lại cực kỳ tốt, bởi vì cô sắp tự do rồi.
"Tiểu thư, tiểu thư, đợi em với." Hoàng Nhi lảo đảo chạy theo phía sau, gọi với theo.
"Tiểu thư, ngài đi rồi, Hoàng Nhi phải làm sao đây?" Hoàng Nhi chạy tới trước mặt Lý Quả, hai mắt còn phiếm lệ, vô cùng tủi thân nói.
Lý Quả dừng bước, khó hiểu nhìn Hoàng Nhi đang chạy về phía mình, vội hỏi: "Hoàng Nhi, em chạy ra đây làm gì vậy?"
Chẳng lẽ Hoàng Nhi muốn ra tiễn cô?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...