Sau khi ăn xong, dưới sự dẫn dắt của hạ nhân, Hách Quang Quang đi đến chỗ ở của Dương thị, cơm tối nàng dùng ở trong phòng, bởi vì nàng là "thiếp", thân phận thấp kém, còn chưa đủ tư cách dùng cơm cùng một phòng với bọn người Diệp Thao, vì vậy cho tới bây giờ Hách Quang Quang còn chưa gặp qua Dương thị.
Bởi vì vết thương ở chân bất tiện, Hách Quang Quang ngồi cỗ kiệu đi đến, xuống cỗ kiệu được Như Lan và Như Cúc đỡ vào phòng Dương thị, mới vừa vào cửa phòng, Hách Quang Quang liền ngửi thấy một cỗ mùi hoa lan thơm nhàn nhạt.
"Phu nhân, Quang Quang cô nương tới." Người làm bẩm báo.
"Đây chính là Quang Quang cô nương à, chớ gò bó, nhanh ngồi bên cạnh ta." Mỹ phụ tuổi ngoài bốn mươi vẫn còn phong vận cười ôn hòa ngoắc Hách Quang Quang, ý bảo nàng ngồi vào bên ghế Bát Bảo cạnh nàng.
Vốn là còn điểm thấp thỏm, lúc Hách Quang Quang ở nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tràn đầy ý tốt của Dương thị lập tức tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy Diệp Vân Tâm nói quả nhiên không sai, Dương thị thật là một nữ nhân rất ôn hòa rất dễ thân cận, loại tính tình bẩm sinh này ở trải qua năm thê thảm đó cũng không có thay đổi, thật là khó có được.
Hách Quang Quang lập tức liền sinh hảo cảm với cái phụ nhân ôn hòa cả người tản ra nồng đậm tình thương của mẹ chói lọi này, cũng không biết hai chữ khách khí viết như thế nào, thoải mái ngồi xuống trên ghế bên cạnh Dương thị hoan hoan hỉ hỉ gọi: "Phu nhân khỏe."
"Thật là một cô nương sáng sủa, Liên Nhi, mang một bình Bích Liên Xuân tới cho Quang Quang nếm thử một chút." Dương thị cười ra lệnh với nha hoàn bên cạnh, bởi vì đã qua trung niên, mặc dù được bảo dưỡng rất tốt, nhưng là khi cười khóe mắt sẽ dâng lên nếp nhăn, lại bởi vì trên đường không tiện nghỉ ngơi, lúc này khóe mắt đuôi mày cũng dẫn theo mấy phần mỏi mệt.
"Phu nhân, dáng dấp người thật là xinh đẹp." Hách Quang Quang nhìn Dương thị có một vài nét tương tự với Diệp Thao không nhịn được khen, giọng nói vô cùng thành khẩn, không có cố ý lấy lòng giả dối, chỉ là đơn thuần tán thưởng.
Dương thị bị chọc cười, mắt đẹp tương tự Diệp Thao nhìn Hách Quang Quang đang nhìn nàng ngẩn người cười hỏi: "Dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, chắc hẳn mẹ ngươi cũng là mỹ nhân, ngươi nói xem ta đẹp hơn hay mẹ ngươi đẹp hơn?"
Hách Quang Quang không ngờ đối phương sẽ hỏi như vậy, ngẩn ngơ, suy nghĩ trong chốc lát, biết trả lời "ngài đẹp hơn" có thể khiến cho đối phương vui vẻ, mình cũng có thể thoải mái chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói dối được, mắt hạnh mang theo tia áy náy, "Nếu ta trả lời, phu nhân ngài đừng nóng giận được không?"
"Ta không tức giận, ngươi cứ nói đi." Lúc nói chuyện ánh mắt Dương thị không chớp đảo quanh mặt Hách Quang Quang, giống như là đang quan sát cái gì, Hách Quang Quang sơ ý tất nhiên không nhận thấy điều gì khác thường.
"Vẫn là ta mẹ đẹp hơn, không có nữ nhân nào có thể xinh hơn mẹ ta." Hách Quang Quang trả lời, Dương thị mặc dù đẹp, nhưng so với mẹ mỹ nhân vẫn là kém một chút khoảng cách.
"Lớn mật!" Rót trà trở về, Liên Nhi nghe được lời Hách Quang Quang tức giận quát.
"Liên Nhi đừng làm loạn." Nghe Hách Quang Quang trả lời, Dương thị không buồn chút nào, quở trách nhẹ nhàng Liên Nhi vẻ mặt không phục, "Quang Quang trả lời như vậy mới càng lộ vẻ hồn nhiên đáng yêu của nàng, nếu là trả lời mẹ nàng không đẹp bằng ta mới là không tốt."
Thật đúng là con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, nếu Hách Quang Quang nói mẹ nàng không xinh đẹp bằng Dương thị, hoặc là nàng nói dối, như thế chứng tỏ nàng là người dối trá, hoặc là nàng bất hiếu, lại có thể nói với người khác rằng mẫu thân của mình không đủ xinh đẹp. Dù là điểm nào đều khiến người ta không thích. Đây mới là lý do dù Dương thị "bị so không bằng" chẳng những không trách cứ Hách Quang Quang mà nụ cười trên mặt còn thật hơn vài phần.
Bị một nha đầu khiển trách, Hách Quang Quang cảm thấy không vui, dùng khóe mắt nặng nề liếc Liên Nhi một cái.
Liên Nhi không dám nói cái gì nữa, đặt bình trà lên bàn rót một ly trà cho Hách Quang Quang rồi đứng trở về bên cạnh Dương thị, mặt còn mang vẻ không cam lòng, đối với người nói chủ tử nổi tiếng vì xinh đẹp hiền thục của mình không xinh bằng nữ nhân khác này cảm thấy bất mãn và không tin.
"Mắt hạnh của Quang Quang cũng thật giống một người, người đó là cô gái xinh đẹp nhất ta từng thấy trên đời, còn nhớ năm đó dù là cô gái tự cao tự đại d’đ/l ;q’d bao nhiêu sau khi gặp nàng đều không thể không tâm phục khẩu phục, ta tất nhiên cũng không ngoại lệ. Nàng chính là có một đôi mắt hạnh rất đẹp tương tự mắt của ngươi." Không biết Dương thị quan sát mắt Hách Quang Quang lần thứ bao nhiêu, lúc nói chuyện trong mắt mang theo chút cảm khái hoài niệm.
"Thật sao? Mẹ ta cũng có một đôi mắt hạnh, cha ta nói ta toàn thân cao thấp chỉ có đôi mắt giống với mẹ một chút, còn lại đều không giống, vì vậy dung mạo mới kém xa mẫu thân của ta." Hách Quang Quang vui mừng nói, nàng vẫn tự hào về đôi mắt có tám phần tương tự với mẫu thân, bây giờ nghe nói còn có người có mắt giống hai mẹ con các nàng, vì vậy thật tò mò, nhịn không được hỏi, "Người đó là ai? Thật muốn gặp, so xem mẹ ta cùng nàng ai đẹp hơn."
"Nàng ấy hồng nhan bạc mệnh, rất sớm liền bệnh qua đời." Dương thị tiếc hận nói.
"Nếu là như vậy, vậy thì không gặp được." Hách Quang Quang có chút chút tiếc nuối, nhưng lại cũng không thèm để ý.
"Không sao, mặc dù nàng qua đời nhiều năm, nhưng bộ dáng ta còn nhớ rất rõ ràng, ta có thể vẽ ra cho ngươi nhìn một chút." Dương thị đề nghị.
"A, ta chỉ là thuận miệng nhắc tới, không thể coi như thật, phu nhân ngài đừng quá để tâm." Hách Quang Quang không ngờ Dương thị cư nhiên nhiệt tâm như vậy, như bị kinh sợ hù dọa mãnh liệt lắc đầu.
"Không sao, rảnh rỗi không có việc gì làm, vẽ tranh coi như giết thời gian cũng được." Dương thị cười trấn an.
"Phu nhân, người thật tốt, cũng giống như mẹ ta vậy." Hách Quang Quang nhìn Dương thị dịu dàng hiền lành hốc mắt đột nhiên nóng lên, vội vàng cúi đầu che lại nước mắt bởi vì hoài niệm mẫu thân mà dâng lên.
"Đứa bé ngoan." Mắt Dương thị trìu mến vuốt ve đầu Hách Quang Quang, sau đó tự trên cổ tay lấy xuống một chiếc vòng ngọc toàn thân lục bích, không nói gì mà đeo vào cổ tay Hách Quang Quang, "Ngươi đứa bé này khiến ta rất thích, cái vòng tay này coi như là lễ vật ra mắt đi."
Hách Quang Quang bị hù sợ, vòng tay này vừa nhìn là biết giá trị liên thành, vô công bất thụ lộc (không có công thì không hưởng lộc), vội vàng bỏ xuống: "Cái này quá quý giá, ta không thể nhận được."
"Sao không thể nhận? Bây giờ ngươi cũng được coi như là nửa con dâu của ta, nói không chừng ngày nào đó sẽ trở thành con dâu chính thức, nếu như ngươi không nhận ta sẽ tức giận!" Dương thị sưng mặt lên.
"Ta...ta. . . . . ." Hách Quang Quang cứng lại không biết phải làm thế nào cho phải.
"Ngươi hãy nhận lấy, nếu thật sự cảm thấy ngại nhận nhiều thì đổi lại đối xử với Thao nhi và Tử Thông tốt một chút, nghe người ta nói ngươi giống như là rất bài xích hai cha con bọn họ? Thao nhi là một đứa bé ngoan, chẳng qua là năm đó sự kiện kia. . . Tóm lại Thao nhi không hiểu biểu đạt tình cảm, ngay cả cư xử với ta và Tử Thông hắn đều là nhàn nhạt, người không biết còn tưởng rằng hắn bạc tình vô nghĩa, kì thực căn bản không phải. Cho dù hắn làm ra chuyện gì khiến cho ngươi cảm thấy không thích, vậy cũng chỉ là phương thức biểu đạt d’đ/l ;q’d của hắn thiếu sót, cũng không phải là đức hạnh của hắn không tốt, điểm này ngươi cần phải hiểu." Mặt Dương thị đứng đắn lại nói, vẻ mặt thận trọng và lời nói nghiêm túc có điểm nào giống như là nói chuyện với một thị thiếp, rõ ràng chính là lời giao phó với chính thê tương lai của con trai.
"Quang Quang đã hiểu, đa tạ phu nhân tặng vòng tay." Hách Quang Quang không tiện từ chối nữa, thụ sủng nhược kinh mà đáp tạ.
Bởi vì một cái vòng tay, quan hệ hai người giống như gần lại chút, Hách Quang Quang vừa uống Bích La xuân, vừa nói chuyện cùng Dương thị, càng về sau càng tự nhiên, đến cuối cùng như hai người đã quen biết từ lâu, không thấy nửa điểm xa lạ ngăn cách.
"Tốt lắm, sắc trời đã tối, chân của ngươi bất tiện, tranh thủ thời gian đi về nghỉ ngơi đi." Hàn huyên thật lâu, đã đến giờ đi ngủ Dương thị cảm giác mệt mỏi, khiến Như Lan đỡ Hách Quang Quang đi về, không quên giao phó nói: "Ngày mai giờ Thân nhớ sang đây xem tranh."
"Nhất định rồi, phu nhân cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." Hách Quang Quang quay đầu lại hì hì cười một tiếng với Dương thị, sau đó dựa vào vai Như Lan nhảy nhảy nhót nhót ra ngoài phòng, ngồi kiệu đi về.
Sau khi trở về Hách Quang Quang liền tắm rửa, tắm xong có tinh thần hẳn, liếc nhìn sắc trời nghĩ Diệp Thao sẽ không tới bắt nàng học chữ, lại bởi vì vòng tay giá trị không đồ đi trộm khiến tâm tình rất tốt, ngồi trên giường vừa xoa chân vừa hừ lên điệu hát dân gian.
"Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Âm thanh trầm thấp dễ nghe của Diệp Thao đột nhiên vang lên, Hách Quang Quang cả kinh lập tức dừng ngâm nga chân rúc vào bên trong làn váy.
"Đã trễ thế này, sẽ không phải là tới buộc ta học chữ đấy chứ?" Hách Quang Quang sịu mặt nhìn Diệp Thao đến gần, lúc này nếu còn bắt nàng đi học chữ nàng nhất định sẽ khóc cho hắn xem.
"Không, hôm nay ta rất mệt mỏi, trước hết tạm ngừng học chữ một lần." Diệp Thao đi tới, cực kỳ tự nhiên ngồi xuống trên giường Hách Quang Quang, không chút nào để ý bởi vì hành động "không khách khí" của hắn mà có người cả người cứng ngắc.
"Nếu hôm nay không cần học chữ mà sắc trời cũng rất tối rồi, ngươi nên trở về phòng nghỉ ngơi đi chứ?" Hách Quang Quang ép buộc mình tận lực lấy thanh âm ôn hòa lấy lòng nói.
"Không trở về, hôm nay ta ngủ tại nơi này." Diệp Thao nhàn nhạt nói.
"Cái gì?" Hách Quang Quang nghe vậy suýt nhảy dựng lên, trừng mắt hoảng sợ nhìn Diệp Thao cởi giày chuẩn bị lên giường, âm thanh run run nói, "Ngươi...ngươi từng nói sẽ không ép buộc ta đấy!"
Lông mày Diệp Thao nhéo một cái, không vui nhìn về Hách Quang Quang: "Ta có nói muốn ‘ép buộc’ ngươi sao? Tối nay chỉ là ‘ngủ’ ở đây, cái gì cũng không làm."
"Sao ta có thể tin tưởng ngươi?" Hách Quang Quang nghi ngờ nói, trên mặt viết đầy hoài nghi, chuyện bị ăn đậu hũ hai lần trước nàng vẫn nhớ rõ lắm!
"Có tin hay không tùy ngươi, lùi vào bên trong một chút." Diệp Thao hơi không nhịn được nói.
Hách Quang Quang theo bản năng dịch ra mép giường, thấy Diệp Thao kéo chăn buông rèm nằm xuống bên ngoài, gấp đến độ kêu to: "Được rồi, vì sao ngươi đột nhiên muốn phòng ta ngủ?"
Diệp Thao có lẽ là mệt mỏi, nhắm hai mắt giọng mang mệt mỏi nói: "Đề phòng ban đêm ‘kẻ trộm’ náo loạn."
Hách Quang Quang nghe vậy giống như là mèo bị dẫm đuôi lông mày lập tức giương lên, nén giận nói: "Ngươi đúng là đồ bụng tiểu nhân so bụng quân tử, ta mới không thèm trộm đồ nhà ngươi đâu!"
"‘Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử ’, không biết cũng đừng nói lung tung, tránh mất mặt xấu hổ. Ngủ, còn tranh đi cãi lại nữa thì ban đêm ngươi sẽ phải ra sân ngủ." Diệp Thao không nhịn được nói, lật người đưa lưng về phía Hách Quang Quang.
Hách Quang Quang đầy bụng lửa giận, sợ Diệp Thao thật sự vứt nàng ra ngoài, chỉ đành phải cắn chặt hàm răng ngậm kín miệng ép buộc mình không gây ra tiếng động, hung hăng nhìn chằm chằm cái gáy Diệp Thao hận không thể nhìn ra hai lỗ thủng.
Cứng cơ thể lườm người, tư thế duy trì này khoảng chừng một khắc đồng hồ, Hách Quang Quang nghe được Diệp Thao truyền đến tiếng hít thở đều đều, biết là hắn đã ngủ, thân thể khẩn trương cao độ khẽ buông lỏng, buổi sáng luyện chữ buổi chiều d’đ/l ;q’d bị giật mình té lộn, mới vừa lại tới phần kinh sợ, lúc này vừa buông lỏng nhất thời cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, cơn buồn ngủ như thủy triều cuốn tới.
Hách Quang Quang thấy Diệp Thao ngủ như heo chết không giống như có dấu hiệu đột nhiên biến thân làm lang sói, vì vậy vén chăn lên từ từ nằm xuống, nghiêng người nằm sát vào vách tường đưa lưng về phía Diệp Thao, nàng tình nguyện dán tường ngủ mệt mỏi một đêm như vậy cũng không muốn đến gần nam nhân nguy hiểm Diệp Thao đó nửa phần.
Bởi vì một mực đề phòng Diệp Thao, Hách Quang Quang thật lâu mới cực kì mệt mỏi ngủ, không biết qua bao lâu, trong thoáng chốc cảm giác mình bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, lấy tay sờ sờ xúc cảm rất tốt, vì vậy mơ mơ màng màng dùng cả tứ chi, giống như con bạch tuộc ôm thật chặt "gối ôm" mềm mại.
"Gối ôm" giống như là đột nhiên cứng lại, Hách Quang Quang cũng không có chút để ý, giật giật, tìm tư thế thoải mái rất nhanh liền ngủ thật say.
Một giấc ngủ này là lần đầu tiên Hách Quang Quang ngủ được cực ngon, vừa cảm giác trời sáng, lúc mơ mơ màng màng muốn tỉnh cảm giác sau lưng là một mảnh ấm áp, chỗ mông có một vật như cây gậy thô ráp chống đỡ, khiến cho nàng rất không thoải mái, đầu óc lúc nửa tỉnh nửa mê như là một đoàn hồ dính Hách Quang Quang không nhịn được đưa tay phải ra sờ xem, muốn đẩy vật vừa cứng rắn vừa nóng đó qua một bên, kết quả mới vừa đụng phải còn chưa kịp dùng sức, tay d’đ/l ;q’d đột nhiên bị một cái tay lớn mà có lực bắt được, bên tai truyền đến một đạo âm thanh khàn khàn hàm chứa cảnh cáo: "Còn đụng chạm linh tinh, ta sẽ biến ngươi thành người của ta ngay lập tức!"
Hách Quang Quang lập tức thức tỉnh, mở mắt ra nhìn chằm chằm vách tường một lúc lâu mới nhớ tới đêm qua Diệp Thao ở lại gian phòng này, ngủ trên chiếc giường này, vậy lời hắn nói vừa nãy. . . Chợt nghiêng người, Diệp Thao đã không ở trên giường, chỉ là thời gian trong nháy mắt mà thôi, hắn cũng đã mặc đầy đủ hết đứng dậy rời đi rồi.
Chăn đệm trên giường vẫn còn lưu lại rõ ràng hơi thở dương cương phái nam của Diệp Thao, điều này đại biểu mới vừa rồi nàng nghe được không phải nằm mơ, đúng là hắn nói!
Tại sao hắn lại muốn nàng uy hiếp như vậy? Hách Quang Quang ngồi ở trên giường sững sờ, dùng sức hồi tưởng chuyện xảy ra một khắc trước, nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên một đạo linh quang thoáng qua.
Cái đó món đồ vừa cứng vừa nóng chống đỡ ở mông nàng là Diệp Thao. . . Đáng chết là lúc nàng ngủ đần độn u mê cư nhiên đưa tay đi sờ, còn mò tới. . .
Oanh, Hách Quang Quang rốt cuộc ý thức được mình đã làm chuyện tốt gì, lập tức mặt đỏ ửng, bị đả kích lớn nhắm mắt lại thẳng tắp đổ về trên giường liều mạng thôi miên mình: mới vừa rồi nhất định là nằm mơ, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, nàng còn chưa tỉnh ngủ đâu, nhất định là vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...