Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Editor: May
"Vậy anh nếm thử những thứ khác xem."
"Ừ."
Nhìn thấy Thi Ngạo Tước ăn rất hài lòng, Tô Cửu Y do dự một chút, bắt đầu lớn mật đưa ra yêu cầu của mình: "Buổi chiều tôi có thể đi ra ngoài không?"
Thi Ngạo Tước nghe tiếng, nâng lông mày lên: "Đi đâu?"
"Hẹn với một người bạn muốn cùng đi chọn lựa nguyên liệu nấu ăn." Cô nói.
"Bạn nào?" Theo anh biết người bạn duy nhất của cô chính là Thích Cảnh Nhân, anh thật đúng là chưa có nghe cô nói về người bạn nào khác.
"Một chuyên gia mỹ thực, chính là tác giả của sách đồ ngọt tôi dùng." Cô giải thích.
"Em quen biết chuyên gia mỹ thực khi nào...."
"Vào vũ hội hóa trang lần trước, " Cô nhớ lại một chút, lúc ấy khi đứng bên cửa sổ, Thi Ngạo Tước hẳn là cũng nhìn thấy Dạ Hàn bên cạnh cô mới đúng.
Hóa ra là người đàn ông kia.
Thi Ngạo Tước cau mày lại, anh thật đúng là chưa từng chú ý qua tác giả sách đồ ngọt cô yêu thích không buông tay là ai, anh thấy gần đây mỗi ngày cô đều cầm lấy quyển sách kia lật xem, còn tưởng rằng cô chỉ thích đơn thuần quyển sách kia, hiện tại xem ra cũng không có đơn giản giống như anh nghĩ vậy.
"Không cho phép đi." Anh lạnh giọng từ chối.
"Tại sao?" Cô bất mãn hỏi.
Nhìn thấy cô nhíu nhíu mày, giọng nói Thi Ngạo Tước lại lạnh như băng thêm vài phần: "Không vì cái gì cả."
"Nhưng mà.... Hôm nay là thời gian ngày nghỉ, anh không có quyền can thiệp chuyện của tôi."
Quả thật như thế.
Trong thời gian nghỉ ông chủ không có quyền lợi hạn chế hoạt động của nhân viên, Tô Cửu Y là vì không muốn về nhà họ Tô cho nên mới quyết định ở lại nhà họ Thi.
Thi Ngạo Tước nhẹ liếc cô một cái, tiếp tục cúi đầu uống canh, không có nói nữa.
"Vậy quyết định như vậy đi." Tô Cửu Y để đũa xuống xoay người muốn đi, kết quả vừa đi tới ngưỡng cửa, đã bị mấy vệ sĩ tận tụy với công việc ở cửa ngăn lại.
Tô Cửu Y cực kỳ tức giận, xoay người lại lớn tiếng hạch hỏi anh: "Trong thủ tục nhân viên cũng không có nói còn phải nghe theo an bài của ông chủ trong thời gian nghỉ!"
"Em không phải nhân viên bình thường." Anh không nhanh không chậm mở miệng.
Nghe nói như thế, Tô Cửu Y kinh ngạc sững sờ nguyên tại chỗ, không rõ ý tứ những lời này của anh.
"Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bên ngoài rất nguy hiểm." Anh đưa lưng về phía cô, không thấy được biểu cảm trên mặt của cô, chỉ là trình bày một phần nguyên nhân mình không cho cô đi ra ngoài.
Hóa ra là như vậy.
Tô Cửu Y hít mũi một cái, có chút mất mát.
Lúc nghe được Thi Ngạo Tước nói cô cũng không phải nhân viên bình thường, cô vẫn có vài phần vui vẻ, nhưng sau khi nghe nửa câu sau, cảm giác mất mác theo nhau đến.
Thì ra chỉ là vì suy nghĩ cho an toàn của cô, bởi vì anh đã từng đáp ứng cô không để cô cuốn vào chuyện này, sẽ cố gắng bảo vệ cô chu toàn, cho nên hiện tại mới có thể bởi vì chuyện bên ngoài quá hỗn loạn nên không để cô đi ra ngoài.
Cô lại tự mình đa tình lần nữa.
Tô Cửu Y điều chỉnh trạng thái của mình một chút, chậm rãi mở miệng nói: "Không phải vệ sĩ của anh rất lợi hại ư? Bằng không, để cho bọn họ đi theo tôi đi."
Thi Ngạo Tước trầm mặc không nói gì.
"Đương nhiên, nếu như anh cảm thấy không cần phải để đám vệ sĩ của anh tốn sức mệt mỏi ở trên người tôi, vậy thì tôi không nói gì nữa, anh cũng không cần để ý đến nữa, dù sao Tước thiếu thần thông quảng đại như vậy, cũng không thiếu một manh mối như tôi." Tô Cửu Y lạnh nhạt nói.
Thi Ngạo Tước để thìa xuống, đứng dậy, anh đi từng bước một về phía Tô Cửu Y, sắc mặt vô cùng thâm trầm, trong con ngươi cũng là một mảnh âm u.
Tô Cửu Y không sợ hãi chút nào nhìn thẳng mắt của anh, cũng không có ý định lui lại.
Lại là loại vẻ mặt này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...