Editor: May
Tút.... -
Điện thoại bị cắt đứt.
Thẩm Chanh dùng hành động thực tế để chứng minh, cho tới bây giờ cô cũng không phải là một phụ nữ tốt tính khí.
Thi Vực ưu nhã chuyển động ghế ngồi bằng da thật, anh dùng tay thon dài nhẹ nhàng đung đưa ly rượu đỏ.
Chợt nghĩ đến cô gái nhỏ đầu kia điện thoại bởi vì anh mà thẹn quá hóa giận, tâm tình của anh liền khó khỏi tốt lên, trên mặt đẹp mắt đến mức làm cho người chắt lưỡi hít hà tràn đầy nghiền ngẫm và ngả ngớn.
Anh tựu như một cây anh túc xinh đẹp, vào lúc đầu độc lòng của người ta, cũng có thể đoạt được tính mạng của người đó.
Thấy Thẩm Chanh vừa cúp điện thoại, liền có một bộ dáng tâm tình không tốt, Thẩm Trung Minh liền không nhịn được tiến lên trước, bát quái "Con gái, là con rể của cha gọi điện thoại tới đúng không? Sao, cậu ta chọc giận con à?"
Thẩm Chanh lạnh nhạt quét mắt nhìn ông, "Sao con không nhớ rõ là cha có con rể."
Thẩm Trung Minh cười sảng lãng, "Ha ha, không phải chồng của Thẩm Chanh Tử con chính là con rể của Thẩm Trung Minh ta sao!"
Nghe được ba chữ Thẩm Chanh Tử, Thẩm Chanh chỉ có một loại xúc động.
Đó chính là, bùng nổ.
"Cút!"
"Con gái nhà cha, dù nóng giận cũng đẹp mắt như vậy."
Muốn nói vuốt mông ngựa, Thẩm Trung Minh chính là thuỷ tổ, thủ đoạn lấy lòng này, có thể nói là tuyệt rồi.
"Đương nhiên, bộ dạng con gái xinh xắn cũng có công lao của cha. Nói cho con biết, lúc còn trẻ cha có thể được tính là một đại soái ca."
Khen cô thì khen cô, dẫn dắt lên người mình là có ý gì?
Thẩm Chanh liếc xéo ông, không muốn kéo không rõ trên chuyện nhàm chán này với ông nữa, lạnh lùng nhổ ra một câu: "Nhanh thu dọn đồ đạc đi, nếu không cũng đừng nói con không cho cha cơ hội."
"Gì hả?" Thẩm Trung Minh hoảng hồn, giống như có chút không dám tin, "Con chịu để cho cha đi rồi?"
"Ừ."
"Lúc nào khởi hành?"
"Ngày mai."
"Đã nói xong rồi nhé!"
"...."
"Lão phật gia người cứ nghỉ ngơi thật tốt, ta đi thu xếp ngay, không nhọc người phí một chút tâm tư!"
"...."
....
"Ăn hai tiếng, anh họ vẫn chưa no bụng sao?"
Nhìn Đại Ngưu ngồi ở đối diện đang ăn đến như lang thôn hổ yết, Tôn Nham đã choáng váng rồi.
Chung quanh không ngừng có người quăng ánh mắt khác thường về phía bọn họ, càng làm cho anh cảm thấy đau cả trứng.
Đại Ngưu nghe được lời của anh, vẫn nuốt xuống khối thịt bò nửa chín mới ngẩng đầu lên, cười ngây ngô hắc hắc với anh, "Em họ, chú không biết, anh đã nửa tháng chưa ăn thịt rồi, lúc này vẫn chưa đã ghiền đâu...."
Khóe môi Tôn Nham co rút một trận....
Ăn mười bàn lòng vịt, tám bàn bao tử heo, sáu bàn thịt bò, năm bàn chân gà, hai bàn thịt ba chỉ, tên Đại Ngưu này lại có thể nói cho anh biết vẫn chưa đã ghiền!
"Em họ, chú sao thế, mặt giống như mặt than, có phải là bệnh rồi không?"
Đây chính là cái gọi là không nói thì thôi, vừa nói đã dọa người, Đại Ngưu trung thực cũng có thể nói ra lời sâu sắc.
Tôn Nham chịu đựng xúc động muốn dùng một cước đá bay anh ta, nói: "Em không có bệnh!"
Sau đó trong lòng bồi thêm một câu: Còn anh, bị quỷ chết đói quấn thân rồi!
"À, không có bệnh vậy thì mau ăn đi nha, chú xem chú, một miếng cũng không ăn!" Đại Ngưu nói xong, dùng ngón tay dính đầy dầu mỡ hướng về biểu ngữ ở cửa lớn, giọng nói đột nhiên cất cao, "Một bàn đã 800, nếu chú không ăn đủ nhiều, chính là sẽ thua lỗ lớn đó.... Một tháng tiền lương của anh chỉ mới 1200 thôi...."
Lời của anh ta vừa mới nói xong, chung quanh đã có người không nhịn được cười lên ha hả.
Muốn nói Đại Ngưu là ép chọc cười, đây cũng đã mở miệng lưu tình.
Bởi vì anh ta lại có thể ngô nghê vẫy tay chào với những người đang cười nhạo anh ta, còn nói với Tôn Nham: "Em họ, chú nói có phải bọn họ cảm thấy dáng dấp anh đẹp trai, muốn làm bạn với anh không...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...