Editor: May
Được rồi, Tô Cửu Y có chút mất mát.
Cô còn tưởng rằng chân tướng như cô tưởng tượng vậy, Thi Ngạo Tước là muốn cho cô đại triển thân thủ một phen, không đành lòng quấy rầy hào hứng của cô, mới có thể ăn cá cô làm ở dưới tình huống dị ứng hải sản, không ngờ lại là nguyên nhân này.
Một cảm giác mất mát xông lên đầu, giống như ăn ý khó khăn lắm mới dưỡng thành với Thi Ngạo Tước trong mấy ngày nay, vào giờ khắc này thoạt nhìn lại không đáng giá nhắc tới như vậy.
Tô Cửu Y cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cô dừng bước lại, buông tay Thi Ngạo Tước ra, thấp giọng nói: "Xin lỗi tôi mệt rồi."
Sau khi nói xong những lời này, cô không nhìn vẻ mặt Ngạo Tước, xoay người rời khỏi sân nhảy.
Phụ nữ thật sự là sinh vật khó hiểu.
Tô Cửu Y đi đến hướng phòng nhỏ dành cho khách mời, quả nhiên nhìn thấy Dạ Hàn đang trò chuyện với người khác ở vị trí quầy bar.
Bởi vì anh đeo mặt nạ, cho nên cô chỉ có thể dựa vào cách mặc và vóc người cao của anh để phán đoán.
Cô vốn muốn đi qua, nhưng lại cảm thấy đi qua như vậy quá mức đột ngột, vì vậy liền thôi.
Nhưng, Dạ Hàn ngược lại phát hiện sự hiện hữu của cô, sau khi nói một câu "Xin lỗi" với người bên cạnh, anh khoát khoát tay với cô, ra hiệu cô tới đây.
Lúc người trò chuyện với anh vừa rồi nhìn thấy Tô Cửu Y, cười trêu ghẹo nói: "Hóa ra là chờ mỹ nữ, khó trách ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa."
Sau khi nghe được giọng nói này, toàn bộ nụ cười vừa rồi của Tô Cửu Y cứng ngắc ở trên mặt.
Là Tiêu Thần.
"Anh đừng nháo nữa, vội vàng giục ngựa lao nhanh đi thôi, ít dọa sợ bạn của tôi." Dạ Hàn cười vỗ vỗ cánh tay của anh, nhìn bộ dạng hai người có vẻ giống như rất quen.
"Được rồi tôi sẽ không quấy rầy các người nữa." Tiêu Thần nhếch môi nở một nụ cười tươi tắn, dù đeo mặt nạ, cũng không che nổi tác phong không đúng đắn này, "Thật đáng tiếc hôm nay lại đeo mặt nạ, nếu không có thể trông thấy bộ dáng của tiểu mỹ nữ rồi."
Tô Cửu Y ngoài mặt đáp lại cho anh ta một nụ cười thân thiện, trong lòng lại khinh thường mắng anh ta ngàn vạn câu.
Muốn cô gả cho anh ta, cô còn không bằng đi am ni cô làm ni cô còn vui vẻ hơn.
Chờ sau khi anh ta rời đi, Tô Cửu Y ngồi ở một bên khác của Dạ Hàn, cô còn lâu mới ngồi ở trên cái ghế Tiêu Thần từng ngồi qua: "Người vừa rồi là bạn của anh?"
Dạ Hàn suy tư một chút, nói: "Không tính là bạn bè, chỉ là quen biết mà thôi, ban đầu ba anh ta là trợ lý ba của tôi, sau đó tự mình thành gia lập nghiệp, cho nên xem như quen biết."
Cũng may cũng may, Tô Cửu Y cũng không muốn người ôn nhu sạch sẽ như Dạ Hàn có dính líu gì đó với Tiêu Thần.
"Khiêu vũ như thế nào, tìm được bạn nhảy của cô không?" Anh cười hỏi.
Tô Cửu Y cười: "Anh cũng ở đó à? Sao lại không trông thấy bạn nhảy của anh?"
Dạ Hàn vỗ tay phát ra tiếng, kêu nhân viên phục vụ quầy bar tới đây, sau đó tri kỷ gọi một ly đồ uống cho cô: "Tôi độc lai độc vãng đã quen, cùng không thích bạn nhảy gì đó, cho nên vừa rồi chỉ là nhàm chán đứng ở bên cạnh nhìn một lúc."
Nói một câu "Cảm ơn" với nhân viên phục vụ đưa nước trái cây lên, Tô Cửu Y nhấp thử một ngụm, cô không phải rất thích trà, nhưng lại không ghét mùi vị trà trong ly này.
"Đây là trà gì?" Cô hỏi.
"Trà bưởi mật ong, vừa rồi cô đã nói cô rất thích ăn bánh ngọt hương bưởi, cho nên tôi đã nghĩ hẳn cô cũng thích và loại đồ uống bưởi kết hợp với mật ong này, không biết cô uống có quen không."
"Ừ, uống rất ngon." Cô càng không ngừng gật đầu.
"Xem ra có thời gian, tôi cũng phải nghiên cứu một chút đồ uống rồi." Dạ Hàn hài hước nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...