Editor: May
"Nhưng là vẫn không thể nào đâu." Tô Cửu Y phản bác.
"Lúc nào người trong cuộc cũng u mê, còn người ngoài cuộc thì luôn luôn sáng suốt." Thích Cảnh Nhân nói.
"Không để ý tới cậu, tớ muốn cúp." Tô Cửu Y nói xong, thật sự cúp điện thoại
Nghe trong điện thoại truyền đến rồi tiếng vang "Tút tút", Thích Cảnh Nhân nhún nhún vai, cất điện thoại di động lại, ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa, trên mặt của cô in ra tia sáng đen trắng không ngừng.
"Cúp điện thoại em rồi?" Tần Thiếu Bạch ung dung gác chân, trong tay bưng đồ uống, nghiêng đầu nhìn cô bên cạnh.
Ánh sáng màn hình TV khẽ biến đổi, khiến cho hình dáng Thích Cảnh Nhân hoặc sáng hoặc tối, bên mặt của cô ngây thơ trong sáng mà xinh đẹp, khiến Tần Thiếu Bạch càng nhìn, trong mắt càng có một loại ôn nhu nói không rõ.
Trên màn hình TV siêu lớn, nữ quỷ dữ tợn đang gào thét đuổi theo nhân vật chính, xen lẫn tiếng quát tháo đinh tai nhức óc.
Tần Thiếu Bạch vươn tay, vén một lọn tóc rũ xuống trên trán cô gái ra sau tai, khoảng cách hai người vô cùng gần, chỉ cần anh giang hai cánh tay, liền có thể cho cô một cái ôm.
"Cảnh Nhân." Trong ngữ khí của anh là nghiêm túc chưa bao giờ có.
"Hả?" Thích Cảnh Nhân vẫn đang si mê tình tiết phim ma xoay đầu lại, tiến đụng vào đôi mắt thâm tình như nước của Tần Thiếu Bạch trước mặt.
Nếu như không phải tiếng thét chói tai của nhân vật chính trong phim quá mức hãi hùng, bầu không khí này thật sự rất tốt.
Tần Thiếu Bạch tiến sát vào Thích Cảnh Nhân, ánh mắt trong suốt sáng mềm của cô như là hai suối nguồn sâu đen nhánh.
Khoảng cách hai người không ngừng gần hơn, ngay tại lúc môi của anh cách mặt của cô còn có một cm, trên TV đột nhiên truyền ra tiếng nhạc càng thêm hãi hùng.
....
Tần Thiếu Bạch nhẹ nhàng nghiêng đầu, nói ở bên tai Thích Cảnh Nhân: "Chúng ta đi xem phim hành động được không?"
Vừa dứt lời, Tần Thiếu Bạch bị Thích Cảnh Nhân đạp xuống ghế sa lon.
Mà không biết Thích Cảnh Nhân đã giành lấy đồ uống trong tay anh từ bao giờ, ngửa đầu hào phóng uống sạch một hơi, sau đó ánh mắt lại tập trung ở trên màn hình lần nữa.
"Rất đau, người phụ nữ điên!"
Thích Cảnh Nhân từ chối cho ý kiến liếc nhìn anh một cái, "Đáng đời."
*
Tô Cửu Y gần như đi như, cũng gần giống như chạy trở lại gian phòng của mình.
Lời nói vừa rồi của Thích Cảnh Nhân tiết lộ chuyện mà trong lòng cô vẫn luôn không dám nghĩ, nhưng không thể không thừa nhận chính là, nghe được Thích Cảnh Nhân nói như vậy, trong lòng cô là vui vẻ.
Vào trong phòng mở đèn lên, thông qua cái gương, cô thấy bộ dạng mình thở hồng hộc, gò má ửng đỏ.
Hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Tạm không nói đến dáng dấp Thích Cảnh Nhân xinh đẹp hơn mình, bối cảnh gia đình cũng muốn thích hợp với Thi Ngạo Tước hơn mình, vậy nên cho dù là anh thật sự không thích Thích Cảnh Nhân, Tiền Ức Tầm ngày hôm qua dù sao cũng nên là lựa chọn của anh.
Chuyện yêu thích này quá mức màu nhiệm, hai mươi mấy năm qua Tô Cửu Y chưa bao giờ thể nghiệm qua, cũng không rõ lắm thích một người đến tột cùng sẽ có những biểu hiện gì.
Lần đầu tiên gặp mặt, hai người dùng cách xuất hiện lúng túng như vậy ở trong số mệnh của đối phương, sau đó lại tranh cãi ầm ĩ một trận, vốn tưởng rằng mỗi người đi một ngả, rồi lại bị sự kiện rườm rà dính líu cùng một chỗ.
"Anh ta chưa bao giờ mang phụ nữ tham gia buổi tiệc." Lời nói của Thích Cảnh Nhân vang vọng ở bên tai cô.
Nhưng hôm nay anh mang cô đi buổi tiệc, có lẽ là dùng cô để ngăn cản Tiền Ức Tầm thôi.
Nhìn ra được, trong ánh mắt mấy phụ nữ trên thọ yến đều biểu hiện ra thù ghét với cô, đại khái là có phiền toái cô ở đây, Thi Ngạo Tước mới miễn đi bị rất nhiều phiền phức đến gần.
Nói cho cùng, thật ra cô chỉ là đang làm bổn phận công việc thuộc về cô mà thôi.
Con người thật là một loại sinh vật kỳ quái, không ngừng chối bỏ ý nghĩ của mình, nhưng lại vì vậy mà cảm thấy mất mát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...