Editor: May
"Ầm!"
Sau một tiếng vang thật lớn, tiếp đó vang lên tiếng hô vội vàng của người hầu.
"Điềm Tâm! Đừng đi vào...."
Thi Vực đang đè ở trên người Thẩm Chanh, còn chưa kịp tản đi mờ ám, liền bị vị khách không mời mà tới đột nhiên xông vào làm mất hứng trí.
Rời khỏi đôi môi đỏ mọng hấp dẫn, anh nhanh chóng nhảy xuống giường lớn, mắt u lãnh bắn ra một ánh mắt nguy hiểm.
Vị khách không mời mà đến đột nhiên xông vào, có cơ thể cường tráng, phát triển tốt và xương cốt cân đối, cùng với một cái đầu to lớn.
Móng vuốt tráng kiện đứng vững ở trên sàn nhà bóng loáng, cái mông nhô cao về phía phần lưng, trên người được bộ lông dài bao phủ.
Nó chính là Caucasus - một trong những loài chó dũng mãnh có hình thể lớn nhất thế giới, còn lớn hơn chó ngao Tây Tạng một bậc.
Loài chó này vô cùng hung mãnh, nhưng độ trung thành với chủ nhân tương đối cao, thích thân cận với chủ nhân, đồng thời bài xích kẻ khác.
"Điềm Tâm?"
Giọng nói hàm chứa lửa giận, tiết lộ tức giận của Thi Vực.
Không sai, con Caucasus liều mạng này chính là chó cưng của Thi Vực, Điềm Tâm.
"Điềm Tâm...."
Vẻ mặt bọn người hầu bối rối đuổi vào theo, sau khi cảm nhận được sát khí mãnh liệt trong không khí, lần lượt cúi đầu xuống.
"Thiếu gia, không biết xảy ra chuyện gì, Điềm Tâm đột nhiên liền xông tới, ngăn cũng không ngăn được."
Chợt nghĩ đến tối nay rất có khả năng phải tiếp tục ngủ ở cửa chính với Điềm Tâm, bọn người hầu càng thêm không có chút sức sống, đưa tay đi kéo dây xích trên cổ Điềm Tâm, "Điềm Tâm, đi, đi ra ngoài...."
Đối mặt với con chó hung mãnh này, xưa nay bọn người hầu luôn run sợ trong lòng.
Chỉ sợ sơ ý một chút khiến nó mất hứng, bị nó sống sờ sờ xé thành thịt vụn, sau đó nuốt vào trong bụng.
"Ngao!"
Điềm Tâm kiêu ngạo gào lên một tiếng, hiển nhiên là không có ý định muốn đi ra ngoài.
"Điềm Tâm ngoan, đến, đi ra ngoài ăn thịt...."
Không dám cưỡng bức, chỉ có thể dụ dỗ.
Cũng không biết có phải là chán ăn thịt không, Điềm Tâm giống như không nghe thấy lời của bọn họ.
Bọn người hầu lau mồ hôi lạnh một chút, hoàn toàn không còn biện pháp nào với con chó lớn này.
"Gâu u u....!"
Điềm Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên hú một tiếng, sau đó mang theo sát khí chạy về phía bên giường, hàm răng bén nhọn cắn chăn mỏng tơ tằm, kéo mạnh, kéo chăn đến trên đất.
Cử động đột ngột này, vừa nhìn đã biết là hướng về phía người trên giường.
Một đám người hầu sợ tới mức mặt như màu đất, còn kém không có mềm chân quỳ đến trên đất thôi.
Thông thường mà nói, khi người thường nhìn thấy loại chó lớn hung mãnh này có địch ý với mình, hơn nữa có thể còn làm ra công kích, không thể không bị hù chết nhẹ.
Chỉ có Thẩm Chanh, bình tĩnh tự nhiên liếc nhìn nó, "Con chó như mày, học theo sói tru làm gì."
Bọn người hầu vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mới vừa rồi Thi Vực còn bởi vì chuyện tốt bị phá hư mà giận đùng đùng, giây phút này lại bởi vì một câu của Thẩm Chanh mà tâm trạng chợt thay đổi, hiếm khi mặc cho Điềm Tâm giương oai một lần, bắt đầu đứng xem với những người ở bên cạnh.
"Grừ!.... gâu!"
Nói Điềm Tâm là chó, Điềm Tâm liền không hài lòng, ngẩng đầu, lại grừ một tiếng.
Bộ dạng như vậy, rõ ràng là đang gây hấn.
Thẩm Chanh lạnh lạnh liếc nhìn nó, môi cong lên, "Muốn cắn tao?"
"Gâu! Gâu!"
Điềm Tâm như là đang trả lời vấn đề của cô, sau khi kêu hai tiếng gâu gâu, rủ đầu xuống, cắn chăn trên đất, hàm răng sắc bén vừa kéo, chăn mền liền bị nó xé thành hai cái.
"Ăng ẳng...."
Kéo mạnh, chăn mền lại bị xé thành mảnh nhỏ.
Trái tim bọn người hầu lo lắng mơ hồ, bắt đầu lui về phía sau từng bước một, lúc thối lui đến cửa phòng, trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Qua nhiều năm như vậy, Điềm Tâm nổi giận, ngoại trừ lần mẹ kế Diệp Cẩn của thiếu gia không mời mà tới, thì chính là hôm nay.
Xem ra, Điềm Tâm đây là liều mạng gây hấn với thiếu phu nhân rồi.
Không biết đợi lát nữa thiếu gia có thể làm thịt nó hay không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...