Không ngờ, cô ta cũng tới thành Giang, hơn nữa còn là dùng cách này.
Thẩm Chanh nghĩ, nếu như cô đoán không lầm, sở dĩ Cố Liên Thành sẽ lén la lén lút trốn ở bên ngoài nhà họ Tần, là muốn xác định một chuyện.
Mà chuyện này, có liên quan với Diệp Tử.
Bởi vì trước đó, Tần Cận và Diệp Tử cố ý diễn một màn kịch chia tay cho cô ta xem, cũng chính bởi vì như vậy, Tần Cận mới có thể có cơ hội tiếp cận Cố Liên Thành, tìm được chứng cớ từ trong két sắt nhà cô ta.
Sở dĩ Cố Liên Thành vụng trộm đến thành Giang, có hai mục đích.
Một, xác định giữa Diệp Tử và Tần Cận có thật chia tay không.
Hai, sinh ra hoài nghi với Tần Cận, không yên lòng về anh ta, muốn dùng phương thức của mình đến nghiệm chứng.
"Tôi chỉ nói đến đây, cúp trước."
Nghe được một câu cuối cùng của người phụ nữ, Thẩm Chanh gần như có thể khẳng định, người phụ nữ này chính là Cố Liên Thành.
Đúng lúc đó, Thẩm Chanh đột nhiên liếc thấy một thân ảnh quen thuộc trong nhà.
Là Diệp Tử.
Trong tay cô ấy mang theo túi xách, đang bước chân nhẹ nhàng đi tới cửa lớn, vừa đi, vừa còn ngâm nga bài hát, nhìn có vẻ rất vui vẻ.
Chỗ đứng của Thẩm Chanh vừa vặn có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Diệp Tử, nhưng đúng lúc là điểm mù của phương hướng Cố Liên Thành ẩn núp, chỉ có thể nhìn đến vị trí cửa lớn.
Cho nên hiện tại, Cố Liên Thành không thấy được Diệp Tử.
Nhưng, đèn trong nhà đều bật, nếu như Diệp Tử tiếp tục đi ra ngoài, sẽ hoàn toàn bại lộ.
Thẩm Chanh ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Một khi Diệp Tử bị Cố Liên Thành phát hiện, Cố Liên Thành có thể nâng lên lòng xấu xa với cô ấy, dù sao hiện tại cô ta quả thật động tình với Tần Cận.
Khi một phụ nữ nhận định một người đàn ông lừa gạt cô ta, hoặc là phản bội cô ta, có lẽ cô ta có thể làm ra hành động điên cuồng.
Giết người, là chọn lựa hàng đầu.
Diệp Tử trời sinh tính tình đơn thuần, tư tưởng đơn giản, dù biết đề phòng Cố Liên Thành, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Cho nên hiện tại, Diệp Tử vừa hiện thân, liền có thể gặp phải nguy hiểm, bởi vì Cố Liên Thành vốn cũng không phải là một người lương thiện.
Ba năm trước cô ta dám giết người phóng hỏa ăn cắp, ba năm sau cũng dám như vậy.
Nhìn Diệp Tử cách cửa chính càng lúc càng gần, Thẩm Chanh chau mày đứng dậy.
Sự tình phát triển đến nước này, cô hoàn toàn không thể suy nghĩ nhiều. Trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tần Cận.
Không đợi đối phương tiếp nghe, cô liền trực tiếp mở bước chân đi ra từ góc tối.
Cô để điện thoại ở bên tai, vừa đi đến cửa chính nhà họ Tần, vừa nói: "Họ Tần, có phải Thi Vực ở nhà của chú không?"
"Không có ở đó? Vậy sao anh ấy nói đến nhà của chú uống rượu chứ?"
"Được rồi, các người là rắn chuột một ổ, không giải thích, chú nói gì tôi đều không tin. Hiện tại tôi đã đến bên ngoài nhà của chú, lập tức đi vào."
"Đừng nói với tôi loại lời chú không ở nhà này, có hay không phải xem qua mới biết được."
"Bớt nói nhảm đi! Cúp đây!"
Thẩm Chanh đã đi tới cửa lớn, lúc nói những lời đó, cô cố ý lên giọng, mục đích là để cho Cố Liên Thành ở chỗ tối nghe thấy.
Mà cô nói như vậy, cũng là vì tìm cho mình một lý do đi vào, cũng vì để Cố Liên Thành tin lời của cô, cho rằng Diệp Tử không có ở nhà họ Tần này.
"Mỹ...."
Xa xa, Diệp Tử liền nhìn thấy Thẩm Chanh, lúc đang mở miệng gọi cô, Thẩm Chanh chuyển ánh mắt cho cô ấy, dùng khẩu hình miệng ý bảo cô ấy đừng nói.
Diệp Tử không hiểu ý của cô, lại cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của cô có chút dị thường.
Lời ra đến khóe miệng, vẫn bị cô ấy nuốt trở vào, sau đó cô ấy dừng bước, nghi hoặc đứng tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...