Editor: May
“Những phụ nữ dưới sân khấu, đều muốn làm tình nhân của anh đi.”
Lúc xoay người đi trở về, Thẩm Chanh hạ giọng lên tiếng, bởi vì hai bên chất đầy người, cho nên dù cho hiện tại đang đưa lưng về phía người xem, trên mặt của cô cũng vẫn duy trì nụ cười.
“Vậy những người đàn ông dưới sân khấu thì sao?”
Thi Vực ung dung thản nhiên mở miệng, nụ cười nơi khóe môi giảm đi vài phần, nhưng lại giữ lại độ cong quyến rũ đến cực điểm, dường như có thể nhiễu loạn tâm trí của người ta, làm cho người lún sâu.
“Phụ nữ của anh, bọn họ tối đa cũng chỉ nhìn một chút thôi, có dũng khí gì chứ?”
Anh là người đàn ông rất lợi hại, là loại người tàn nhẫn, ai thấy đều muốn tránh ba phần, làm sao dám động lòng riêng với phụ nữ của anh?
“Biết là tốt rồi.” Thi Vực nói trầm thấp.
“Bất công.” Thẩm Chanh nói: “Dựa vào cái gì chỉ cho phép phụ nữ động lòng riêng với anh, không cho phép đàn ông có lòng ái mộ với anh.”
Thi Vực hờ hững giương môi, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Em nói, đàn ông và phụ nữ ở cùng nhau ai thua thiệt?”
“Phụ nữ nha.” Thẩm Chanh nghiêng mắt nhìn anh một cái, mím môi nói: “Anh xem phạm tội cưỡng gian đều là đàn ông, chuyển này đủ chứng minh rồi, lúc đàn ông và phụ nữ ở cùng nhau, một khi đàn ông làm chuyện xấu, phụ nữ không có bất kỳ đường sống phản kháng. Cho nên, là phụ nữ thua thiệt.”
Thi Vực ừ một tiếng, cười như không cười, “Vậy em đã có thể hiểu tại sao phụ nữ có thể động lòng riêng với anh, mà không cho phép đàn ông tồn tại một chút ảo tưởng nào với em chưa.”
“Tại sao....” Thẩm Chanh suy tư một giây, sau đó giật mình tỉnh ngộ, kéo cánh tay anh lặng lẽ bấm véo anh một phát, sau đó nhẹ mắng một câu: “Anh - tên lưu manh này!”
“Sao anh lại lưu manh rồi?” Thi Vực cười đến tác phong không đúng đắn.
“Phụ nữ động lòng riêng với đàn ông, thua thiệt là phụ nữ, chiếm tiện nghi chính là anh! Cho nên anh không kháng cự! Đàn ông có ảo tưởng với em, thua thiệt là em, cũng thua thiệt anh, cho nên anh không cho phép!”
“Nói bậy.” Vừa xuống sân khấu, Thi Vực liền ôm cô, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu cắn ở trên vành tai cô một cái, sau đó dùng giọng điệu mờ ám nói: “Dù anh muốn ăn thua thiệt phụ nữ, cũng chỉ ăn một phụ nữ em. Những phụ nữ khác, dù cởi hết nằm ở trước mặt anh, cũng không nâng nổi hứng thú của anh.”
“Vậy cũng không nhất định.” Thẩm Chanh đưa tay đẩy mặt của anh ra, khẽ nhíu mày, “Đàn ông đều là động vật thú tính cực kỳ hung ác, một khi con mồi xuất hiện ở trước mắt, còn không xông lên xé nuốt mất?”
Thi Vực nghiền ngẫm giương môi, lúc cô muốn tránh thoát anh, kịp thời bắt lấy tay của cô giam cầm cô trong ngực, anh dùng cái cằm đi vuốt ve trán của cô, nói thật nhỏ: “Bà xã, em vẫn chưa có cho anh thù lao.”
Thẩm Chanh cảm thấy cái trán bị râu ria của anh đâm đến có chút ngứa, vì vậy tựa đầu ngửa ra sau, tránh đụng chạm của anh.
“Thù lao gì?” Cô hỏi anh.
“Thù lao mời em lên trên sân khấu.” Thi Vực dùng tay nhốt chặt eo của cô, dùng sức kéo cô đến trước mặt.
Anh cúi đầu, Thẩm Chanh ngửa đầu, bởi như vậy, môi hai người vừa vặn áp chung một chỗ.
Lúc hơn mười nhân viên công tác ở trong hậu trường thấy cảnh này, tất cả đều tự giác dời tầm mắt, sau đó yên lặng lui ra ngoài, lưu không gian không tính là quá lớn này cho hai người.
Chính ngay lúc này, Thi Vực rút một tay từ bên hông Thẩm Chanh ra, chế trụ cái ót của cô, bá đạo làm sâu nụ hơn này hơn.
“Ưm....”
Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh, kết quả bị anh càng ôm chặt hơn, ngay sau đó xoay người một cái chống đỡ thân thể của cô đến trên tường, đầu lưỡi cạy hàm răng cô, tùy ý đòi hỏi ở trong miệng cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...