Cố Liên Thành sơ suất trên sân khấu, Thẩm Chanh không thể không nghĩ mọi cách để đối phó, dù sao buổi triển lãm này liên quan đến không phải danh dự một người, mà là Nam Ngạn Thủ Tịch.
Tôn Nham dựa theo căn dặn của cô đi tiệm áo cưới gần đó thuê đến một kiện áo cưới, để nhân viên công tác thay cho Tô San, dáng người Tô San là dáng người mẫu tiêu chuẩn, dù cho áo cưới không phải chế tác theo số đo, mặc lên người cô ấy cũng không phải vừa người.
Bởi vì trước khi tới Tô San từng ăn mặc tỉ mỉ qua, cho nên lúc trang điểm mặt tiết kiệm rất nhiều trình tự làm việc, thợ trang điểm chỉ xử lý đơn giản thay cô một vài trang điểm trên mặt, liền làm một tư thế ok với Thẩm Chanh.
"Xinh đẹp."
Thẩm Chanh khoanh hai tay dựa ở trên tường, sau khi đánh giá Tô San từ trên xuống dưới một phen, chân thành phát ra cảm thán.
Không thể không nói, Tô San quả thật là một mỹ nhân hư hỏng. Dáng người, tướng mạo, khí chất, tất cả phương diện đều rất tốt.
Một kiện áo cưới bình thường mặc ở trên người của cô ấy, mặc dù nói không có mặc ra cảm giác kinh diễm người khác, nhưng đã đủ khiến người ta kinh ngạc.
Tô San đứng dậy từ trên ghế dựa, xoay người nhìn Thẩm Chanh, bày ra một tư thế xinh đẹp, nhếch môi cười quyến rũ, "Đảm bảo sẽ để buổi triển lãm này kết thúc hoàn mỹ."
Thẩm Chanh nghe tiếng, không khách khí tặng cô ba chữ: "Hồ ly tinh."
Tô San cười: "Cô cũng đừng xem thường hồ ly tinh, bởi vì chỉ có hồ ly tinh mới có năng lực câu hồn người."
"Ừ, cô câu hồn người, cô câu hồn người nhất." Thẩm Chanh nói xong, ánh mắt nhìn lướt qua vị trí nào đó sau lưng Tô San, sau đó nhíu mày nói: "Cô xem anh ta, linh hồn nhỏ bé đều bị cô câu đi rồi."
Tô San quay đầu lại, thấy Tôn Nham đang nhìn mình cằm chằm không chớp mắt, liền đi qua dùng tay quơ quơ ở trước mắt anh ta, "Nhìn cái gì đấy!"
"Không có.... Không có gì!" Tôn Nham định thần lại.
"Anh căng thẳng cái gì? Em cũng không ăn người!" Tô San nhíu lông mày.
"Anh không có căng thẳng." Tôn Nham mạnh miệng, "Anh là cảm thấy hôm nay em quá đẹp, cho nên vừa rồi nhìn em thêm vài lần."
Tô San hơi không vui: "Ý của anh là, bình thường em không xinh đẹp?"
"Xinh đẹp, bình thường em cũng rất đẹp. Ý anh là, hôm nay em xinh đẹp nhất!"
"Hai người thôi đi." Thẩm Chanh cắt đứt đối thoại của bọn họ, ngay sau đó sai nhân viên công tác đeo nhẫn cho Tô San, sau khi tất cả sẵn sàng, cô liếc mắt nhìn thời gian, sau đó mở miệng, "Thời gian không sai biệt lắm, Tô San, chuẩn bị lên sân khấu."
Tô San gật đầu: "Được."
Bên ngoài, người chủ trì đã giảm bớt không khí hiện trường, tất cả mọi người ngồi ở đây sinh ra hứng thú nồng đậm với người lên sàn kế tiếp.
Có người suy đoán, đối tượng thay thế bổ sung có thể là nhân viên Nam Ngạn.
Cũng có người suy đoán, là minh tinh nhỏ hạng ba vừa mời được, bởi vì dù cho năng lực hơn nữa cũng không thể lập tức mời được người nổi tiếng tới cứu nguy.
Còn có người suy đoán, có thể sẽ là Thẩm Chanh tự mình lên sân khấu....
Tóm lại, cách nói rất đa dạng, loại gì cũng có.
Lúc đèn sáng lên lần nữa, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại, trong lúc nhất thời, hội trường rộng lớn cực kỳ yên tĩnh.
Cạch, cạch, giày cao gót đụng vào mặt đất phát ra tiếng vang, càng lúc càng gần....
Chính ngay lúc này, âm nhạc vang lên!
Tô San chậm rãi bước lên bục chữ T từ phía sau sân khấu, ánh đèn sáng rỡ, trên người của cô giống như bao phủ một tầng tia sáng chói mắt.
Trước khi chưa nổi tiếng, Tô San đã làm người mẫu chuyên nghiệp, cho nên có kinh nghiệm sân khấu rất phong phú, cô không hề luống cuống, đứng ở trên sân khấu, cô dường như chính là nữ vương cao quý nhất!
Cô vòng trên sân khấu một vòng, cuối cùng dừng lại, cô lựa chọn sử dụng một góc độ tốt nhất, chậm rãi đưa tay, nhẹ thả tay thon dài mảnh khảnh ở trên quai hàm, nhẫn giữa ngón tay hiện lên ở trước mắt mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...