"Ai muốn nghe anh giải thích!" Diệp Tử mạnh mẽ giãy khỏi tay của anh.
"Một cái bật lửa mà thôi, đừng cố tình gây sự." Tần Cận nhíu nhíu mày, "Anh nói, trở về sẽ cho em một lời giải thích."
"Rõ ràng là anh gạt em, anh còn nói em cố tình gây sự?" Diệp Tử cười ha ha, "Nếu anh không yêu em, đừng tiếp tục với em nữa, cứ trực tiếp nói cho em biết, em sẽ không quấn lấy anh."
"Diệp Tử! Em đừng như vậy." Tần Cận một phát bắt được tay của cô, giọng nói khàn khàn lợi hại.
"Như vậy? Em như thế nào? Em thế nào hả?" Diệp Tử một phát hất tay của anh ra, nước mắt lăn xuống theo khóe mắt, "Mất một cái bật lửa, anh tìm cả một buổi sáng. Em nói em không thoải mái bảo anh dẫn em đi bệnh viện, anh nói tối rồi đi, chính là vì tìm cái bật lửa kia! Anh nói cái bật lửa là một người quan trọng tặng cho anh, cho nên em chịu đựng thân thể khó chịu cùng tìm với anh! Nhưng anh thì sao, có từng quan tâm em không? Có từng quan tâm em sao? Mất một cái bật lửa anh đã lo lắng như vậy, vậy nếu như, đánh mất chính là em thì sao...."
Tần Cận nhìn cô, không nói gì, chỉ là muốn đi bắt lấy tay của cô, nhưng Diệp Tử cũng không có để anh chạm vào, cô lui về sau vài bước, kéo xa khoảng cách với anh, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Chúng ta chia tay đi...."
Nói xong, cô che miệng chạy ra bên ngoài, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại.
Tần Cận đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng nhỏ xinh từ từ đi xa, ánh mắt của anh vẫn luôn lạnh chìm, từ đầu đến cuối đêì không có đuổi theo.
"Anh mặc kệ cô ấy sao?"
Cố Liên Thành đứng ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi thăm một câu.
Đối với lời nói của Diệp Tử, cô ta ít nhiều gì cũng có chút khiếp sợ, vào giờ phút này, trong lòng càng phức tạp nói không rõ ràng.
Cô ta vẫn luôn cho rằng Tần Cận không có ý với cô ta, cho nên sau khi bị anh cự tuyệt cô ta đã không còn tỏ ra vẻ thân mật với anh nữa, ba năm trước lúc rời khỏi thành Đô, cô ta tham gia tiệc sinh nhật của anh, dùng thân phận bạn bè tặng anh một cái bật lửa.
Lúc ấy là người làm nhận lấy quà tặng thay anh, anh thậm chí không có liếc nhìn qua, cô ta cho là anh không thèm để ý, không ngờ anh lại sẽ xem đồ cô ta tặng thành quan trọng như vậy.
"Để một mình cô ấy yên tĩnh đi." Tần Cận nói xong, đưa tay cắm vào túi quần trong, ngay sau đó quay đầu dò hỏi Cố Liên Thành, "Muốn cùng vào hội trường không?"
"Được." Cố Liên Thành biết có vài lời nói không nên nói nhiều, vì vậy liền không hỏi nhiều nữa.
*
Trong phòng thay đồ, Thẩm Chanh đứng ở phía trước gương toàn thân rộng lớn, mấy nhân viên công tác đang chỉnh sửa lại làn váy cho cô.
Cô mặc một bộ váy liền áo màu đen, kiểu váy rất đơn giản, muốn nói điểm đặc biệt, cũng chỉ có thiết kế phía sau lưng, để lộ toàn bộ.
Thi Vực vừa tiến vào liền bắt đầu lạnh mặt, đặc biệt khi nhìn thấy lưng Thẩm Chanh, sắc mặt càng thêm ảm đạm dữ dội.
"Đều đi ra ngoài."
Anh mới mở miệng, liền tỏa ra hơi thở nguy hiểm, dọa mọi người không ai dám thở mạnh, yên lặng lui ra ngoài.
Cửa phòng trang điểm vừa đóng lại, Thi Vực liền đi tới sau lưng Thẩm Chanh, cởi bỏ áo khoác trên người choàng đến trên người cô, giọng nói nặng nề: "Phụ nữ, em rất bản lĩnh, hửm?"
Thẩm Chanh quay đầu lại nhìn anh, "Em rất bản lĩnh gì chứ?"
Thật ra cô biết anh chỉ là cái gì, người đàn ông này đến xương quai xanh cũng không cho cô lộ, chớ nói chi là lộ lưng.
Thi Vực vịn vào vai quay cô lại, môi mỏng nâng lên một độ cong lạnh lùng đến cực điểm: "Người thiết kế bộ đồ này, có thể sẽ biến mất ở giới trang phục rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...