Thẩm Chanh: "...."
Đúng vậy, sao cô lại hư hỏng như vậy?
Lúc này mới kết hôn bao lâu đâu, đã hư hỏng đến trình độ này, mấy năm tiếp theo, sẽ ra sao nữa?
Thấy bộ dạng im lặng của cô, Thi Khả Nhi cười: "Chị dâu, chị còn chưa tới tính là giai đoạn dục vọng mạnh nhất, cho nên hư hỏng bây giờ của chị so với sau này, hoàn toàn không tính là cái gì."
Thẩm Chanh sợ nhất hai chuyện, một là bị Thi Vực ngủ, hai là bị Thi Khả Nhi phân tích, hai anh em này hoàn toàn chính là ma quỷ, một người sẽ khiến người ta mệt mỏi rã rời không xuống giường được, một người sẽ khiến người ta không có bất kỳ bí mật không gặp người nào được
Cho nên bây giờ cô có thể làm, vẫn là ở trước khi Thi Khả Nhi bắt đầu phân tích cô, ngăn cản cô ấy: "Sự tình đã phát triển đến nước này, em định làm gì?"
"Nằm làm đó, chẳng lẽ lại còn muốn học các người dùng tư thế độ khó cao sao?" Thi Khả Nhi hết sức chăm chú trả lời vấn đề của cô.
Thẩm Chanh: "...."
Họ Thi, quả nhiên mỗi một người đều là chúa lời nói ác độc, cô chẳng qua chỉ là hỏi cô ấy một câu định làm gì, cô ấy liền liên tưởng đến trên chuyện giường chiếu rồi.
Rốt cuộc là ai hư hỏng hả?
Hai người trò chuyện trên lầu một hồi, ở trên chuyên có nên chủ động theo đuổi Thi Mị không, Thi Khả Nhi không có cho ra đáp án rõ ràng, chỉ là dùng vài câu lập lờ nước đôi qua loa cho qua.
Chuyện tình yêu giữa nam và nữ, vốn đều là không có bất kỳ quy tắc nào đáng nói, chủ động sẽ có phần thắng, nhưng xác suất thua cũng giống nhau, cho nên Thẩm Chanh cảm thấy Thi Khả Nhi xử lý ở phương diện này rất tốt, đồng thời cũng chứng minh cô ấy là một phụ nữ thành thục.
Lúc hai người xuống lầu, Thi Mị và Thi Vực ngồi đối mặt nhau ở trên ghế sofa trong phòng khách hút thuốc, không có trao đổi.
Thẩm Chanh đã quen cách chung đụng như vậy của bọn họ, hai người đàn ông tích chữ như vàng ngồi cùng một chỗ, cùng lắm hàn huyên vài câu mà thôi.
Không giống phụ nữ, chỉ cần gom lại cùng nhau không phải nói bát quái, không phải đàm luận hôm nay nhà ai lấy người vợ xinh xắn, thì chính là ngày mai con gái nhà ai gả cho một kim cương vương lão ngũ, hoặc là ngày mai ai sinh một tên nhóc béo mập....
Cho nên có người nói, đàn ông và phụ nữ khác biệt ở chỗ: Khi phụ nữ kết hôn càng sống càng chính mình, mà khi đàn ông kết hôn càng sống càng mị lực.
Thẩm Chanh không thừa nhận mình sau khi kết hôn trở thành chính mình, nhưng lại không thể không thừa nhận, người đàn ông đó quả thật là càng sống càng có mị lực.
Trên người anh giống như là mang theo hào quang chói mắt, mặc kệ đi tới chỗ nào đều sẽ được chú ý.
Thẩm Chanh đi đến bên cạnh Thi Vực ngồi xuống, thuận tay bưng phần rượu anh uống còn dư lại muốn uống, nhưng ly rượu vẫn chưa đưa đến bên miệng, Thi Vực liền đoạt trước một bước cúi đầu xuống ngậm lấy miệng ly, dùng sức giơ lên trên, toàn bộ chất lỏng rượu chảy đến trong miệng của anh.
Sau khi uống rượu, anh đoạt lấy ly rượu từ trên tay Thẩm Chanh để xuống, sau đó nói một câu ở bên tai cô: "Đây là rượu đàn ông uống, phụ nữ không thể uống."
Rượu đàn ông uống?
Thẩm Chanh nhướng mày, "Tráng dương ư?"
Thi Vực: "Coi là vậy."
Nghe được đối thoại của hai người, Thi Mị không kiềm được dựng mày kiếm lên, rượu đỏ còn có tráng dương?
Đối với hai người Thẩm Chanh và Thi Vực, Thi Khả Nhi im lặng một giây.
Đây quả thực là tiết mục ngắn đồi trụy của vợ chồng mà!
Cô miễn cưỡng đi qua ngồi xuống, nhưng Thi Mị vẫn luôn không liếc cô một cái, nhưng cô cũng không để ý, trực tiếp nhìn về phía Thi Vực, hô lên: "Anh."
Thi Vực ừ một tiếng, nhàn nhạt hỏi cô, "Tỉnh rượu rồi?"
"Đã sớm tỉnh rồi." Thi Khả Nhi đáp.
"Vậy em có nhớ được ngày hôm qua phát sinh chuyện gì không?" Thi Vực cũng có thể được coi là người nhìn Thi Khả Nhi lớn lên, cũng hiểu rõ phẩm chất rượu của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...