Nói xong, cô trực tiếp dằn tay nắm cửa xuống, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Thi Mị ung dung thản nhiên ngồi trên ghế sofa, dường như không có ý định muốn ngăn cản cô rời đi, nhìn cửa phòng đóng, anh chỉ hơi hơi nheo đôi mắt lại.
Môi mỏng khêu gợi giương lên, khóe miệng vẫn mang ý cười, có chút không rõ thâm ý. Thi Khả Nhi vốn định mặc lễ phục ngày hôm qua, nhưng một khi kiểm tra mới phát hiện, lễ phục ẩm ướt, hơn nữa mang theo một cổ mùi rượu rất nồng.
Không cần nghĩ cũng biết, những thứ này đều là kiệt tác do cô sau khi say rượu vào tối hôm qua. Nôn ói. Không có cách nào, cô chỉ đành trở về phòng ngủ một lần nữa.
Không biết Thi Mị rời đi từ khi nào, Thi Khả Nhi trở về phòng không nhìn thấy anh, hơn nữa ở trên đường về phòng cũng cũng không có đụng phải anh.
Tìm được điện thoại di động ở trên giường, Thi Khả Nhi lập tức móc dãy số của Thẩm Chanh bấm....
Lúc Thẩm Chanh đang ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe được di động vang lên, cô nhíu nhíu mày lật người, liền nắm chăn mền che kín đầu tiếp tục ngủ.
Nhưng điện thoại cứ không ngừng vang lên như vậy, hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng đến lúc vang lên lần thứ tư, cô chui ra từ trong chăn, ngay cả mắt cũng lười mở ra, dựa vào cảm giác sờ soạng trên tủ đầu giường bên cạnh.
Sau khi nắm lấy điện thoại di động, cô ấn nút trả lời.
"Alo...."
Giọng nói hơi thấp, có chút lười biếng.
"Chị dâu, hiện tại em thân ở hang sói, rất cần chị mang theo một bộ quần áo đến cứu vớt em, chờ lát nữa em sẽ gửi địa chỉ đến trên di động của chị. Đừng hỏi em xảy ra chuyện gì, bây giờ em không có thời gian giải thích với chị, chờ chị đến rồi lại nói."
"Được...."
Đại khái là nghe ra giọng nói của đối phương, Thẩm Chanh đáp lại một tiếng.
Có thể là quá mệt nhọc, còn chưa kịp tắt điện thoại, điện thoại liền rơi từ trong tay cô đến trên sàn nhà.
Cô cũng không có để ý, trở mình, chui vào trong ngực người đàn ông bên cạnh, lấy tay vòng ở phần eo cường tráng kia, tựa ở lồng ngực rắn chắc của anh, tiếp tục bổ sung giấc.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cuối cùng cô cũng tỉnh lại, như chợt nghĩ tới điều gì đó, lập tức vùng dậy.
Thi Vực bị động tác của cô đánh thức, mở mắt ra, trong đôi mắt thâm sâu mang theo vài phần lười nhác.
Anh giơ tay xoa xoa khóe mắt, thấy cô vén chăn lên muốn xuống giường, lập tức nhướng mày, đưa tay liền chế trụ cổ tay của cô.
Anh không nói một lời, trực tiếp túm cô vào trong ngực, gác cằm lên trên đầu cô, thấp giọng nói: "Bà xã, ngủ với anh thêm một lát thôi."
Thẩm Chanh đẩy anh một cái, "Đừng làm rộn, hiện tại em có chút việc."
"Có chuyện gì quan trọng hơn ngủ cùng ông xã?" Thi Vực ôm chặt cô, không chịu buông tay.
"Tối hôm qua em gái của anh uống say bị dụ dỗ, bây giờ em nóng lòng muốn đến xem thử."
Nghe Thi Khả Nhi nói cô ấy đang thân ở hang sói, lại để cho cô mang một bộ quần áo đi qua, Thẩm Chanh liền liên tưởng đến tối hôm qua có lẽ Thi Khả Nhi là uống say rượu, ói ra một thân, sau đó bị một người đàn ông nào đó mang về nhà.
Trai đơn gái chiếc chung sống một phòng, còn uống rượu, rất có thể đã xảy ra một ít chuyện gì đó.
Chỉ là không biết, người đàn ông đó sẽ là ai....
"Cô bị dụ dỗ?" Ngón tay suông dài vuốt vuốt mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng đùa nghịch, Thi Vực giơ môi mỏng khêu gợi lên, cười khẽ một tiếng: "Xưa nay luôn là đàn ông bị con bé thu thập đến dễ bảo, nó có chịu thua thiệt bao giờ? Là nó dụ dỗ người khác còn không sai biệt lắm."
Thẩm Chanh: "...."
Em gái mình gặp phải chuyện như vậy, anh vậy mà còn có thể thản nhiên như thế, quả nhiên không phải ruột thịt.
"Nếu như cô ấy dụ dỗ người khác, thì càng nóng lòng muốn đến xem thử, chẳng may là một lão già hỏng bét bốn năm mươi tuổi ngủ với cô ấy thì sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...