Ông cụ cười: “Thân thể xương cốt này của ta, vẫn rất cường tráng.”
”Dạ, ngài cực kỳ cường tráng.” Thẩm Chanh phụ họa ông một câu, nhưng tay dìu ông lại không có buông ra.
Ông cụ quay đầu nhìn cô một cái, vừa vặn nhìn thấy một cái hộp cô cầm trong tay, liền lên tiếng: “Mang theo quà tặng đến, còn không đưa cho lão già ta.”
Nghe ông nói như vậy, Thẩm Chanh mới nhớ tới, vì vậy vội đưa cái hộp tới trước mặt của ông: “Một chút tấm lòng nhỏ, hy vọng ông
cụ thích.”
”Gọi ông nội.” Ông cụ cũng không đưa tay nhận.
Thẩm Chanh không khỏi cười: “Ông nội, xin ngài vui lòng nhận.”
Lúc này ông cuhj mới ừ một tiếng, nhận cái hộp từ trong tay cô, giao vào tay vệ sĩ đi theo phía sau, “Cầm về phòng.”
”Vâng.”
Thẩm Chanh và ông cụ đi một vòng ở trong vườn hoa, hàn huyên một chút chủ đề về Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, sau đó còn lấy ảnh chụp hai tên
nhóc kia ra cho ông xem.
Ông cụ thấy hình của bọn chúng, liền khen dáng dấp tốt, có khí khái cha của chúng, còn nói cho Thẩm Chanh biết,
qua một thời gian ngắn nữa ông muốn đích thân đi biệt thự thăm hai chắt
trai.
Hàn huyên khoảng 20 phút, có người hầu đến thông báo ông cụ, khách mời sắp sửa đến đông đủ, mời ông đi đại sảnh một chuyến.
Sau khi ông cụ đi, Thẩm Chanh cũng đi trở về theo đường cũ, nhân tiện gọi
điện thoại cho Ôn Uyển, hỏi hiện tại bà đang ở đâu, Ôn Uyển nói đến rồi, cô mới yên tâm.
Xa xa nhìn thấy Thẩm Chanh, Thi Vực bước nhanh về phía cô, vừa đi tới, liền đưa tay kéo cô vào trong lòng, trầm giọng có
chút áp lực: “Em chạy đi đâu vậy? Điện thoại cũng không gọi được.”
”Đi dạo ở phía sau.” Thẩm Chanh nói xong, lấy điện thoại di động ra cho anh xem: “Lúc buổi sáng không sạc điện.”
”Hù chết anh.” Anh ôm chặt cô.
”Gì?” Thẩm Chanh khó hiểu.
”Hậu viện nuôi hơn mười con chó dữ, sẽ cắn người.” Thi Vực dựng thẳng lông
mày một chút, giọng nói vẫn có chút sâu lắng: “Về sau không được sự chấp thuận của anh không thể chạy loạn.”
”Có chó dữ sao anh không nói
cho em biết, may mắn vừa rồi em chạy trốn mau, nếu không đã bị xé sống
rồi.” Bộ dạng Thẩm Chanh nhìn có vẻ rất chân thành, tuyệt không giống
như là đang nói láo.
Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt đột nhiên lạnh đến cực điểm, “Những súc sinh kia đuổi theo em?”
Thẩm Chanh gật đầu, “Ừ.”
Thi Vực ôm chặt cô, giọng nói trầm khàn: “Một lát nữa anh sai người đi làm thịt chúng nó.”
Thẩm Chanh: “....”
Quá bạo lực rồi!
”Nhưng những con chó ngao Tây Tạng kia là của ông nội anh mà.” Cô nói.
”Vẫn làm thịt.”
”Anh sai người ta làm thịt những con chó kia, ông nội của anh có thể làm thịt người của anh không?”
”Sẽ.”
”Vậy anh còn làm thịt....”
”Vì em, chết vài người thì có quan hệ gì.”
”Chết không phải là anh, anh đương nhiên sẽ nói như vậy....”
”Dù chính là anh chết, anh cũng nói như vậy.” Anh ấn mặt của cô vào trong
ngực, cúi đầu ngửi ngửi mùi hương tóc của cô, tham lam mà say mê.
”Hiện tại thủ đoạn dỗ dành phụ nữ của anh càng ngày càng cao minh, chứng minh những câu này đều là lời tâm tình.” Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh ra,
nhếch môi: “Lừa gạt anh, mới vừa rồi em không có ra vườn sau.”
Thi Vực híp mắt một chút, “Em có bản lĩnh, hửm?”
Không cho Thẩm Chanh một cơ hội nói chuyện, anh liền trực tiếp chế trụ cái ót của cô, nhắm ngay cánh môi của cô hôn xuống.
Bốn cánh môi vừa mới dán một chỗ, bên cạnh truyền đến một giọng nữ trêu
chọc: “Anh, chị dâu, các người đây là đang hiện trường trực tiếp à. Cần
em làm phóng viên, chụp vài hình ảnh tiêu chuẩn lớn không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...