Bốn người giúp việc hợp sức giữ vững cái thang, không dám có một chút buông lỏng, lúc nhìn Thẩm Chanh leo lên trên, lòng của các cô đều thót lên tới cổ họng, sợ nếu không chú ý liền xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Hai tay Thẩm Chanh vịn cái thang, cẩn thận leo lên trên, mỗi khi đi lên một bước, chân hư nhuyễn giống như là dẫm nát trên bôn, không có sức.
Cái thang cao sáu mét, phía dưới có thể cố định vững vàng, nhưng mặt trên có chút lắc lư, bởi vì Thẩm Chanh leo lên, lắc lư bắt đầu trở nên kịch liệt.
Theo cái thang lắc lư, thân thể Thẩm Chanh cũng có chút không vững, đột nhiên nghiêng sang bên cạnh.
"Thiếu phu nhân, cẩn thận!"
Người giúp việc phía dưới bị hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh.
Cho rằng Thẩm Chanh sẽ té xuống từ phía trên, không ngờ cô đột nhiên đưa tay bắt được cái thang, ổn định thân hình lung lay sắp đổ.
Thẩm Chanh hít vào một hơi thật sâu, tiếp tục bò lên trên, đại khái là nắm giữ được kỹ năng leo lên, rất nhanh liền bò lên.
Lúc cô vượt qua lan can phòng hộ trên ban công, người giúp việc phía dưới mới tháo tảng đá đè trong tim xuống, thở dài một hơi.
Thẩm Chanh nhìn xuống mặt liếc nhìn, ý bảo người giúp việc lấy cái thang đi.
Đợi sau khi các cô đi, Thẩm Chanh mới xoay người tới gần bên cửa sổ, cô thả bước chân cực kỳ nhẹ rất nhẹ, không phát ra một chút âm thanh.
Trong phòng sách vẫn sáng đèn, ngọn đèn có chút tăm tối, khiến bức màn cách ánh sáng màu xám nhạt phủ kín một tầng sắc ấm màu vàng.
Sau khi xác định cửa sổ không có khóa, Thẩm Chanh đưa tay đẩy ra....
Chân dài thẳng tắp nhấc lên trên, hai tay chống cửa sổ dùng sức nhảy lên, động tác cô lưu loát trở leo qua.
Nghe tiếng động, động tác người đàn ông ngồi ở trước bàn cửa sổ đột nhiên dừng lại, nghiêng mắt nhìn về phía bên cửa sổ.
Người phụ nữ đứng cạnh cửa sổ, bên trong mặc một bộ đồ ngủ ren màu đen, bên ngoài phủ lấy một kiện áo sơ mi màu đen rộng thùng thình, tóc phủ trên vai, hơi rối loạn, nhưng không mất mỹ cảm.
Không biết là cố ý, hay không có chú ý, nút cài trên áo sơ mi cô mở ra một viên, nhìn lại từ góc độ này, mơ hồ có thể nhìn thấy xuân quang trước ngực cô.
Đại khái là thật không ngờ Thẩm Chanh sẽ nhảy cửa sổ đi vào, cũng không ngờ cô sẽ mặc thành ra như vậy, lông mày Thi Vực nhíu lại thật sâu, anh hé mắt, hạ thấp giọng nói hỏi: "Em mặc thành ra như vậy, nhảy cửa sổ?"
Thẩm Chanh dựa vào ở trên cửa sổ, cúi đầu lạnh nhạt nhìn lướt qua quần áo trên người mình, mới ngẩng đầu nhìn anh, "Em mặc thành ra như vậy thì sao chứ?"
"Sao rồi?" Giọng nói sâu lắng, bí mật mang theo chút hơi thở nguy hiểm, "Lộ ngực lộ chân, là cho ai xem?"
"Cho anh đó." Thẩm Chanh không lạnh không nhạt mở miệng, "Anh không nhìn, em có thể có biện pháp gì? Liền mặc thành ra như vậy nhảy cửa sổ tìm kích thích thôi."
Ánh mắt Thi Vực lại tối tăm vài phần, hơi lạnh rét thấu xương chảy ra từ trong con ngươi của anh, nhuộm dần ở trong không khí, nhiệt độ trong phòng thấp xuống.
Anh không nói gì, nhưng trong ánh mắt của anh, lại tiết lộ ra tâm trạng giây phút này của anh đã xấu đến cực điểm.
Thẩm Chanh đi về phía anh, đi đến trước bàn sách, cô dừng bước lại, thân thể vừa chuyển, cứ thế hào phóng ngồi đến trên bàn viết.
Cô nghiêng thân ngồi, thả chân dài thẳng tắp ở trên bàn viết, khẽ uốn lượn, vừa vặn lộ ra một góc quần lót màu đen bên trong, như ẩn như hiện.
Thẩm Chanh trời sinh chính là một vưu vật chọc người, rõ ràng là một động tác không cẩn thận, lại yêu mị đến tận xương tủy, dẫn tới ý nghĩ kỳ quái.
Cô chậm rãi cúi người, khoát tay lên trên lưng bàn chân, sau đó chậm rãi dời lên trên, qua mắt cá chân, bàn chân, đầu gối, đùi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...