Lúc cô trở lại người giúp việc vừa đi ra từ bên trong, khi đó cửa sẽ không bị khóa trái.
Nói cách khác, cửa là bị khóa khi cô trở về phòng tắm rửa?
Có thể khóa cửa này, dám khóa cửa này, ngoại trừ người đàn ông trong phòng sách đó, sẽ không có người thứ hai đi.
Cho nên, anh là cố ý!
Dựa vào!
Cô đã rất lâu không bộc phát, nhưng hiện tại, cô thật sự nghĩ kỹ, khách khí, thăm hỏi cả nhà của anh một chút.
Nếu như không phải sợ đánh thức hai tên nhóc kia, cô nhất định một cước đá văng cửa.
Hít vào một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng hỏng bét của mình một chút, xoay người trở lại phòng ngủ.
Đặt ly rượu xuống, lấy di động qua gọi điện thoại cho Thi Vực, nhưng mãi đến khi tiếng chuông kết thúc, cũng không có người tiếp nghe.
Hiển nhiên là cố ý.
Cô nhíu nhíu mày, lấy 'ông xã' từ sổ danh bạ ra, gửi một tin nhắn qua: "Họ Thi kia."
Đổi lại bình thường, chỉ cần Thi Vực ở dưới tình huống không bận, nhất định sẽ trả lời tin nhắn Thẩm Chanh đầu tiên, thế nhưng lần đã qua ba phút, còn không có tiếng động.
Vì vậy Thẩm Chanh lại phát ra một tin: "Có muốn chúng ta không cần phải thương lượng chuyện phân giường ngủ nữa không. Anh cũng đã khóe cửa, vậy tối nay anh liền chấp nhận ngủ phòng sách đi. Về phần tối mai, tối mối, tối ngày kia, vẫn như cũ!"
Sau khi gửi tin nhắn qua, cô ném điện thoại di động lên giường, cầm bánh ngọt thả ở trên tủ đầu giường qua bắt đầu ăn.
Có người nói khi tâm trạng không tốt ăn đồ ngọt sẽ vui vẻ, nhưng Thẩm Chanh lại càng ăn càng không có cảm xúc....
Nhưng tuy là như thế này, động tác trên tay và trong miệng cô đều chưa từng ngừng qua, vừa ăn, vừa nhìn chằm chằm điện thoại trên giường.
Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút, năm phút đồng hồ, 15 phút đồng hồ trôi qua, vẫn không có hồi đáp của anh.
Cuối cùng Thẩm Chanh không nhẫn nại được, rời phòng xuống lầu, bảo người giúp việc đưa chìa khóa dự bị của phòng sách cho cô.
Kết quả người giúp việc lại nói cho cô biết, không có chìa khóa dự bị của phòng sách, bởi vì bình thường không có trải qua sự cho phép của Thi Vực, ai cũng không thể bước vào phòng sách một bước, dù là vệ sinh, cũng phải trưng cầu ý kiến của anh, cho nên không thể nào có chìa khóa phòng sách.
Không có chìa khóa?
Vậy thì nhảy cửa sổ!
Đối với Thẩm đại mỹ nhân mà nói, trèo tường nhảy cửa sổ gì đó, vốn không hề có mức độ khó khăn.
Chỉ là, lúc người giúp việc nghe Thẩm Chanh nói muốn leo cửa sổ, ai cũng không dám đi lấy thang.
Lầu cao như vậy, vậy nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mạng nhỏ các cô khó bảo toàn rồi.
Lần lượt khuyên nhủ:
"Thiếu phu nhân, lầu quá cao, cô không thể leo...."
"Thiếu phu nhân, trên đường dưới lầu đều là đá vụn, nếu té xuống...."
"Thiếu phu nhân, nếu cô bị thương, thiếu gia nhất định sẽ trách tội của chúng ta...."
"Thiếu phu nhân,...."
Nghe các cô nói xong, Thẩm Chanh cũng không tức giận, mà là cười cười nói: "Tôi không leo, vậy các người leo."
Đám người giúp việc: "...."
Các cô đi leo lầu nhảy cửa sổ? Là ngại mệnh quá dài sao!
"Không dám leo, thì đi lấy thang."
Không khuyên được Thẩm Chanh, lại không dám đi nhảy cửa sổ, người giúp việc đành phải dựa theo căn dặn của cô, đặt lên trên ban công phòng sách.
Thiết kế lầu chính biệt thự rất đặc biệt, ngoại trừ phòng ngủ, những gian phòng khác đều có một ban công đơn độc, tất cả lan can phòng hộ chung quanh đều làm từ gỗ đàn hương cao cấp, chỉ cao cở nửa người.
Mà độ cao giữa lầu trên lầu dưới, có chừng sáu mét, độ cao như vậy đối với đàn ông mà nói không tính là gì, nhưng đối với phụ nữ, sẽ tạo thành uy hiếp nhất định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...