Ngay tại lúc Thi Khả Nhi cảm thấy muốn hít thở không thông, hai cánh tay bóp ở trên cổ cô đột nhiên buông lỏng.
Sau đó, truyền đến giọng nói phát rồ của Tô Thanh: "Hiện tại biết cái gì gọi là thân bất do kỷ đi, có phải là cảm thấy chết rất đáng sợ? Vậy thì thế nào đây, còn trông cậy vào tao nhân từ nương tay với mày ư? Thi đại luật sư, tao biết căn cơ nhà mày hùng hậu, nếu mày chết, nhất định có người sẽ tra được đến trên đầu của tao, cho nên tao mới đi theo mày đến nơi này."
"Mày nhất định không biết tao theo mày suốt ba ngày đi, mặc kệ mày là đi công ty hay là đi ăn cơm, hay là đi bệnh viện thăm người bệnh, tao vẫn luôn một tấc cũng không rời đi theo mày. Nhưng tao vẫn luôn không tìm được cơ hội giết mày. Có thể là trời cao mở mắt đi, mày lại biết chạy đến trên núi hoang này xem sao băng, hơn nữa bạn của mày đều đi hết, để một mình mày ở này...."
"Tao vốn định trước bóp chết mày rồi đẩy mày xuống, nhưng ngẫm nghĩ lại, lại cảm thấy không được.... Nếu để lại chứng cớ ở trên cổ mày, chẳng phải sẽ tra được trên đầu của tao rồi ư?"
Lúc người đang đắc ý hí hửng dễ dàng thả lỏng cảnh giác, Tô Thanh tự lo nói xong, hoàn toàn bỏ qua một điều vấn đề mấu chốt.
Thi Khả Nhi hít sâu một hơi, tận lực để bản thân tỉnh táo lại, bởi vì Tô Thanh đã thu hồi tay bóp ở trên cổ cô, cho nên hiện tại cô phải làm chính là lấy tịnh chế động.
"Thật xin lỗi nha Thi đại luật sư, qua năm phút đồng hồ nữa, à không, ba phút,.... Mày sẽ chết, mày sẽ phải xuống địa ngục, loại luật sư lòng dạ hiểm độc như mày, hẳn là sẽ không ai mặc niệm cho mày đâu.... Ha ha...."
"Tô Thanh."
Thi Khả Nhi mở miệng, giọng nói vững vàng, không có một chút phập phồng và dao động.
Nghe được cô gọi tên của mình, Tô Thanh lập tức bị tức giận xông đỏ tròng mắt: "Câm miệng! Mày không xứng gọi tên của tao! Phụ nữ xấu xa không biết xấu hổ như mày, là mày hại tao sống quả phụ, là mày hại chồng tao hại cả đời tao! Tao hận mày chết đi được, hận không thể mày bị người cưỡng gian, bị người luân phiên cưỡng gian, bị ngàn người gối vạn người ngủ, bị người đàn ông nhếch nhác buồn nôn nhất chơi...."
Chỉ cần lời thô tục cô ta có thể nghĩ được, Tô Thanh gần như đều mắng lên, tóc tai cô rối bù, hai mắt đỏ bừng, cầm lấy cánh tay Thi Khả Nhi dùng sức lắc lư, cực kỳ giống như một kẻ điên.
Lúc người bị ép buộc đến tuyệt lộ, sức bật trên người sẽ khiến cho người khiếp đảm, Tô Thanh đã là đến tình trạng này.
Thi Khả Nhi rất rõ ràng thế cục bây giờ, nếu như cứng đối cứng với Tô Thanh, Tô Thanh có thể sẽ đồng quy vu tận với cô.
Chồng bị bỏ tù, Tô Thanh đang ở bên lằn ranh sụp đổ, có lẽ cô còn muốn tiếp tục sống sót, chỉ khi nào bị ép buộc gấp gáp, sẽ có thể làm ra chuyện cực đoan.
Cho nên hiện tại, cô có thể làm chỉ có trấn an cảm xúc Tô Thanh: "Tôi có cách giúp chồng cô giảm hình phạt, giảm ba tháng thời hạn thi hành án."
Tô Thanh mạnh mẽ dừng lại, tay cầm lấy bả vai cô thoáng càng siết chặt hơn, "Mày nói gì?"
"Tôi nói, tôi có cách khiến chồng cô giảm hình phạt."
Sau khi nghe nói như thế, cảm xúc Tô Thanh quả thật ổn định một chút, nhưng nghĩ đến bộ dạng Thi Khả Nhi tinh thần hăng hái ở trên tòa án, cười giống như nổi điên, ánh mắt máu đỏ dữ tợn đáng sợ: "Ả gái điếm như mày, mày cho rằng tao sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của mày ư? Đi chết đi!"
Cô ta hung hăng đẩy Thi Khả Nhi một phát, Thi Khả Nhi lập tức ngã phía sau, mắt thấy thân thể của cô sắp lật qua vòng bảo hộ, cánh tay dài duỗi tới từ bên cạnh.
Vào lúc cô sắp rơi xuống dưới, kịp thời ôm eo của cô, dùng sức kéo một cái, kéo cô vào trong ngực.
Trong lúc Tô Thanh trợn mắt nhìn, cái ót bị người bổ một chưởng, trước mặt bỗng tối sầm, té xỉu trên đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...