"Anh, sao anh lại nhớ chuẩn như vậy?"
Ngay cả dì cả cô đến lúc nào, chậm trễ bao nhiêu ngày, anh đều biết....
"Yêu em, thì sẽ để ý từng chi tiết nhỏ của em, kể cả dì cả." Tần Cận nói.
Diệp Tử khẽ cắn môi, không nói thêm gì nữa.
Năng lực thừa nhận của cô không phải rất mạnh, cho nên bỗng chốc rất khó thích ứng chuyện mình có thể mang thai, hoặc có lẽ là đã mang thai.
Thật sự mang thai sao?
Xe lại lái ra một đoạn đường, cô như chợt nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn gò má Tần Cận, cẩn thận mở miệng: "Lỡ như em là nội tiết mất cân đối dẫn đến kinh nguyệt hỗn loạn thì sao...."
Tần Cận nghiêng mắt liếc cô một cái, dửng dưng nói: "Vậy chúng ta liền không ngừng cố gắng, làm bài tập đầy đủ một chút."
Lời nói này rất uyển chuyển, nhưng Diệp Tử vẫn hiểu rõ.
Hơi đỏ mặt, hạ thấp giọng, "Nhưng mà.... Anh làm xong suy nghĩ muốn làm ba rồi ư?"
"Ừ."
Diệp Tử do dự một hồi, đè giọng càng thấp hơn, "Nếu em mang thai, anh liền, anh liền...."
Câu nói kế tiếp, cô cảm thấy có chút không thể mở miệng, làm sao cũng không nói ra miệng được.
Tần Cận giảm bớt tốc độ xe, quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mang theo vài phần cảm xúc tìm kiếm, "Anh liền cái gì?"
Diệp Tử nghiến nghiến răng, lấy hết dũng khí nói: "Anh liền.... không thể cái kia rồi..."
"Cái nào?" Tần Cận nheo mắt.
"Cái kia...."
"Hả?"
"Chính là anh với em, cái kia...."
Thật ra lời của Diệp Tử đã đủ rõ ràng dễ hiểu rồi, nhưng Tần Cận lại cố ý giả vờ ra một bộ dáng nghe không hiểu, con ngươi híp càng sâu: "Nói rõ ràng lên, cái nào?"
"Ngủ...." hai chữ làm yêu này, dù đánh chết Diệp Tử, chắc hẳn cô cũng không nói nên lời.
Tần Cận nghe tiếng, không kiềm được giương khóe môi lên, anh nhanh chóng thả chậm tốc độ xe, sau đó rút một tay trên tay lái ra cầm tay Diệp Tử.
Phát giác được lòng bàn tay của cô đang đổ mồ hôi, Tần Cận khẽ nắm chặt tay của cô, cười nhẹ nói: "Không thể cái kia, anh liền ăn chay niệm phật, thanh tâm quả dục."
"...."
Diệp Tử không biết nên nói như thế nào, bởi vì loại chuyện này cô hoàn toàn không xử lý được, mang thai có thể làm cái gì không thể làm gì, cô đều không có một đáp án xác thực nào.
Chỉ là từng nghe người ta nói qua, trong lúc mang thai tốt nhất đừng nên cùng phòng. Tốt nhất đừng nên này ở mức độ nào, cô vốn cũng không biết....
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, nụ cười nơi khóe môi Tần Cận đột nhiên thay đổi hương vị, có chút tác phong không đúng đắn, lại có chút ngả ngớn: "Đời này của anh, chỉ tìm một tiểu thư ngủ cùng là em. Những người phụ nữ khác, dù cỡi hết nằm ở trước mặt anh, anh cũng không liếc nhìn bọn họ."
Diệp Tử nghe nói như thế, cái miệng nhỏ nhắn lập tức liền vểnh lên trên, cô không vui hừ hừ: "Còn muốn những phụ nữ khác cỡi hết cho anh xem, lưu manh...."
Nói xong, cô lại bổ sung một câu: "Em mới không phải tiểu thư ngủ cùng...."
Tần Cận cười: "Em chính là vậy."
"Em không phải!"
"Anh nói em phải là phải."
"Em mới không có ngủ cùng!"
"Mấy ngày hôm trước em còn ngủ cùng anh đấy."
"Ngủ với anh không gọi là ngủ cùng!"
"Vậy gọi là gì?"
"Gọi, gọi...." Diệp Tử ấp úng một hồi lâu, mới nói ra một câu đầy đủ: "Anh đã cầu hôn với em, chúng ta ngủcùng nhau, cùng lắm gọi là yêu thử trước hôn nhân. Cũng không có giao dịch, cho nên không gọi là ngủ cùng...."
Tần Cận nghe tiếng, giương môi đùa giỡn nở nụ cười: "Lần ngủ đó, anh chưa cho em tiền xài?"
Diệp Tử ngây ngốc: "...."
Hình như lần nào, anh cũng cho cô tiền xài...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...