Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Thẩm Chanh hỏi thăm Thi Khả Nhi vài câu, mới biết được cô ấy là muốn đi bệnh viện.

Vốn cô bớt thời giờ lái khỏi công ty cũng vốn là định đi bệnh viện thăm Ôn Uyển, không ngờ vừa lúc gặp nhau.

Vì vậy hai người không trò chuyện nhiều, sau khi đều tự lên xe của mình, một trước một sau chạy về phía bệnh viện.

Trải qua mười phút đường xe, Lão Lưu dừng xe ở bên ngoài bệnh viện Bác An.

Sau khi xe dừng hẳn, ông cầm một cây dù che nắng xuống xe, sau khi mở cửa xe ghế sau ra, liền mở rộng dù.

Diệp Cẩn mang theo bình giữ ấm bước xuống từ trên xe, nhận cái dù che nắng trong tay Lão Lưu, "Ở chỗ này đợi tôi mười phút, tôi đi một chuyến sẽ xuống ngay."

Ôn Uyển đang nằm ở trên giường xem tin tức, cửa phòng bệnh liền bị người đẩy ra từ bên ngoài.

Diệp Cẩn đi vào từ bên ngoài.

"Chị."

Cô ta cười chào hỏi Ôn Uyển một tiếng, liền đi tới trước giường bệnh đặt bình giữ ấm chung đến trên tủ bên cạnh.


"Em cũng là sáng hôm nay mới nghe nói chị ngã bệnh vào bệnh viện, cho nên muộn như vậy mới sang đây thăm chị. Chị, người cũng chớ để ý nha."

Diệp Cẩn vươn tay mở bình giữ ấm ra, bưng cháo tổ yến bên trong ra, "Đây là em tự mình nấu cháo cho chị, bên trong còn thả một chút huyết yến."

"Làm cô bận tâm rồi."

Ôn Uyển ra hiệu cô ta ngồi, Diệp Cẩn liền ngồi xuống.

"Nhìn khí sắc chị kém như vậy, nhất định là chưa ăn gì đi."

Cô ta cười đưa bình giữ ấm trong tay tới, "Đến, nếm thử xem cháu em nấu thế nào."

Đại khái cho rằng Ôn Uyển sẽ không cự tuyệt, cô ta cũng không nói gì thêm.

"Đặt đó đi, tôi đói sẽ ăn." Ôn Uyển cười dịu dàng, sắc mặt vẫn rất kém, nhưng xem như tốt hơn tối hôm qua một chút.

"Trên đường tới gặp kẹt xe, chận hơn một tiếng, cháo đều có chút nguội rồi, nếu hiện tại chị không ăn, đợi lát nữa đói sẽ phải mang đi hâm nóng lần nữa." Diệp Cẩn không có  để bình giữ ấm xuống, mà là lựa lời khuyên: "Ít nhiều gì chị cũng ăn một chút đi, dù sao cũng là tấm lòng thành của em."


"Cô có thể không biết tôi đang sinh bệnh gì đi."

Tiếng nói Ôn Uyển nhu hòa, nụ cười trong sáng, khiến người ta giống như thấy được lúc bà còn trẻ, thuần khiết, xinh đẹp như vậy.

Ở trên mặt hôn nhân, có lẽ bà bại bởi Diệp Cẩn, nhưng ở phương diện khác, Diệp Cẩn lại không hề có phần thắng đáng nói.

Diệp Cẩn không phủ nhận, dù cho đến bây giờ, cô ta vẫn ghen ghét người phụ nữ này.

Ghen ghét mỹ mạo của bà, ghen ghét trí tuệ của bà, ghen ghét tự tin của bà, ghen ghét giao thiệp của bà, ghen ghét tất cả hết thảy của bà.

Lúc chưa quen biết Ôn Uyển, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới một người phụ nữ bị chồng bỏ, ly hôn, cũng sống được cởi mở sảng khoái như vậy.

"Bình thường chị điều dưỡng được tốt như vậy, ngoại trừ trên dạ dày có chút vấn đề, sẽ không còn bệnh gì khác đi. Cho dù có, cùng lắm cũng chính là những cảm mạo thông thường...." Diệp Cẩn cười nói.

"Dù điều dưỡng tốt hơn nữa, cuối cùng cũng đánh không lại ăn mòn của năm tháng. Con người, vẫn là phải thừa nhận mình già." Ôn Uyển nhẹ nói: "Chị là dạ dày xuất huyết."

"A?" Diệp Cẩn hoảng sợ một chút, "Dạ dày xuất huyết rất nghiêm trọng, làm thế nào đây? Đã làm kiểm tra tổng quát chưa, có tra ra là nguyên nhân dẫn đến là gì không?"

"Không có gì, chỉ là tổn thương dạ dày thôi."

Ôn Uyển chỉ nói một câu, liền chặn nghẹn Diệp Cẩn, những vấn đề như "Có phải ung thư dạ dày không" "Có phải giai đoạn cuối không", cô ta hiển nhiên là không hỏi được rồi.

Ôn Uyển nhìn cô ta, cười cười: "Cô cũng biết tình huống hiện tại này của tôi, không thể ăn nhiều, cho nên trước để cháo sang một bên đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui