Chỉ một câu, Cố Liên Thành liền nhận ra, đây là một đối thủ đáng sợ.
Ai nói không phải được chứ.
Bình thường lúc nghe được người khác khen bản thân xinh đẹp, ít nhất
một nửa mọi người sẽ khách khách sáo sáo đáp lại một câu: “Cô cũng rất
đẹp.”
Mà đổi thành một nửa còn lại, sẽ chọn nói hai chữ "cảm ơn".
Nhưng cách đáp lời của Thẩm Chanh lại rất đặc biệt, một câu đó là bởi vì cô chưa từng gặp tôi vào hôm qua, khiến cho người ta liên tưởng đến
câu nói tiếp theo: “Ngày hôm qua tôi còn quyến rũ hơn hôm nay nhiều.”
Thi Vực lười nhác liếc xéo Thẩm Chanh trước mặt, vẻ mặt vốn lạnh nhạt bởi vì sự xuất hiện của cô mà đã có biến hóa, khóe môi nâng lên nụ cười lúc sáng lúc tối, khiến người ta nhìn không ra giây phút này tâm trạng
của anh là tốt hay xấu.
Lúc Cố Liên Thành đang đối mặt với Thẩm Chanh, dư quang nhìn thấy sự
thay đổi của Thi Vực, trái tim lập tức trầm xuống, giống như là cảm thấy có tảng đá nặng ngàn cân áp ở phía trên, không thở nổi.
Anh không phải không biết cười, mà là sẽ không cười với người phụ nữ nào trừ vợ của anh.
Đàn ông như vậy rất chung tình, đồng thời cũng rất quyến rũ.
Phụ nữ, ai không muốn tìm một người đàn ông trong mắt chỉ có một mình mình, vĩnh viễn đều không nhìn đến những người phụ nữ khác chứ.
”Các người, rất xứng lứa vừa đôi.”
Cuối cùng Cố Liên Thành thu hồi tầm mắt từ trên người Thẩm Chanh, chuyển qua trên người Thi Vực.
Cô ta vốn là thật lòng thật dạ tán dương hai người xứng lứa vừa đôi,
nhưng lúc những lời đó nói ra từ trong miệng cô ta, cô ta lại mơ hồ cảm
giác được, thay đổi hương vị.
Cô ta đố kỵ?
Không, đây nhất định không phải là đố kỵ.
Đối diện với người đàn ông trước mặt này, cô ta chỉ có một chút cảm
tình mà thôi, còn không được tính là yêu thích đơn giản, vậy làm sao có
thể đi đố kỵ với người phụ nữ bên cạnh anh?
Cố Liên Thành đang cười, cô ta đang dùng nụ cười để che dấu khác
thường trong mắt mình, hơn nữa che dấu rất khá, khiến người ta không
nhìn ra chút sơ hở.
Nhẹ khép mí mắt, đột nhiên nhìn thấy một chiếc nhấn đeo trên ngón tay Thẩm Chanh, mi tâm không kiềm được vặn lên.
Cô ta ngẩng đầu lên, ôn nhu nói: “Thẩm tiểu thư, tôi có thể xem thử nhẫn trên tay cô không?”
”Có thể.”
Thẩm Chanh rộng lượng đưa bàn tay đến trước mặt cô ta.
Cố Liên Thành đầu tiên là nắm tay của cô, sau đó dùng tay sờ đụng
nhẫn đeo trên ngón giữa của cô một chút, đại khái chỉ nhìn mấy giây, cô
ta liền buông lỏng tay ra, dời ánh mắt từ trên mặt chiếc nhẫn.
Nhìn Thẩm Chanh, cô ta khẽ mỉm cười: “Ban đầu lúc ngôi sao sáng chói
bị người ta mua, tôi liền suy nghĩ, rốt cuộc là ai mua cái nhẫn giá trên trời này. Không ngờ....”
Cố Liên Thành không có nói thêm gì nữa, bởi vì cô ta biết, chỉ từ
ngôi sao sáng chói này liền đã có thể nhìn ra tình cảm giữa hai người
không thể nào phá vỡ.
Bởi vì nguyên nhân Thi Vực chuyển nhượng toàn bộ cổ phần lãnh đạo Nam Ngạn cho Thẩm Chanh, nên Thẩm Chanh cố ý dùng thời gian cả đêm đi tìm
hiểu tình huống hiện giờ của công ty.
Lúc nghe được Cố Liên Thành giới thiệu bản thân, cô liền biết thân
phận của cô ta, đã từng là đệ nhất mỹ nhân ở thành Đô, nhà thiết kế đẳng cấp ở Nam Ngạn, cũng biết ngôi sao sáng chói cô đeo trên tay là xuất
phát từ tay Cố Liên Thành.
Cái này không khó giải thích tại sao vừa rồi cô ta lại đề xuất yêu cầu muốn xem nhẫn trên tay cô.
Thấy đồ mình tự tay thiết kế mang ở trên tay người phụ nữ khác, ít nhiều gì vẫn sẽ cảm thấy có chút buồn phiền đi.
”Đúng rồi, đây là đồ dì nhỏ bảo tôi chuyển giao cho các người.” Lúc
này Cố Liên Thành mới nghĩ đến căn dặn của Diệp Cẩn, kịp thời lấy cái
hộp ra đưa tới, cười nói: “Nói là hai khối ngọc bội, tặng cho hai tiểu
bảo bối.”
Cách đó không xa, Diệp Cẩn nhìn thấy cử động của Cố Liên Thành, mới
nhận ra cô ta tiếp cận Thi Vực thất bại, bỗng cảm thấy có chút không
thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...