Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

“Leo qua đánh cô?” Người phụ nữ kia cười ha ha: “Tôi không phải người thô kệch, cho nên không biết mắng chửi người cũng sẽ không đánh người.
Trời nóng như vậy, coi như mượn rượu đỏ của cô tắm rửa.”

Nói xong, lấy tay lau rượu đỏ trên người, làm ra một bộ dáng rất hưởng thụ.

Vừa dùng tay lưu luyến qua lại trên người, vừa nhảy lên cây phơi đồ múa cột.

Lần này, càng thêm lớn mật hơn.

Tay dính rượu đỏ của cô ta, trực tiếp thuận theo phần dưới bụng dò tiến vào trong quần của cô ta.

”Từ từ nhảy đi, đồ lẳng lơ.”

Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến liếc nhìn cô ta, liền trực tiếp xoay người lại.

Người phụ nữ kia cũng không tức giận, ngược lại cười càng thêm khoa
trương, cố ý cất cao giọng nói: “Không phải mỗi người phụ nữ đều sẽ lẳng lơ khêu gợi giống như tôi đây sao, có bản lĩnh, chúng ta so một chút
đi!”


Thẩm Chanh dừng bước quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tự tin
này của cô ta, không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ: “So với
cô? Tôi ngại mất mặt.”

Lúc cô nói chuyện ngay cả giọng nói cũng hàm chứa ý cười, nghe giọng
điệu giống như bình thản, lại khiến người ta vô cùng đè nén.

Cảm xúc vui vẻ vừa rồi giống như bị một chậu nước đá giội tắt, người phụ nữ kia hừ một tiếng: “Giả bộ cao quý cho ai xem?”

Thẩm Chanh lạnh nhạt phun ra một câu: “Cho cô xem.”

Nói xong, cũng không đợi người phụ nữ kia đáp lại, bước đi về bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa lưng về phía người phụ nữ kia.

Thi Vực và Phượng Cửu Mị liếc nhìn từ chỗ ngồi là có thể nhìn thấy
vườn hoa lộ thiên đối diện, nhưng từ lúc này đến bây giờ, dường như ngay cả mắt của bọn họ đều không nâng lên chút nào.

Mặc kệ người phụ nữ đối diện nói gì, làm cái gì, bọn họ đều không có tâm chú ý.

Đến khi Thẩm Chanh ngồi xuống, lúc này hai đạo ánh mắt lạnh lùng kia
mới trở nên nóng bỏng, gần như đồng thời rơi lên trên người cô.

Mà ngay lúc này, Thi Vực đột nhiên nheo mắt, cánh tay dài duỗi ra, bá đạo kéo người bên cạnh vào trong lòng.

Thẩm Chanh bất ngờ không cảnh giác ngã lên ngực của anh, sau đó cả người bị anh vây chặt, không có một chút buông lỏng.

Cô giật giật, muốn tránh khỏi trói buộc của anh.

Nhưng Thi Vực không chịu, bàn tay to trực tiếp che trên đầu cô, thô
lỗ ấn cô vào trong lòng, để mặt của cô dán lên trên lồng ngực của anh.

”Đàng hoàng một chút.”


Giọng nói lạnh lùng đến mức tận cùng, nguy hiểm mà trí mạng.

Phượng Cửu Mị bởi vì cử động của anh mà không khỏi tâm tình rất tốt,
khóe môi giơ lên một nụ cười thâm trầm ung dung: “Xem ra, chú vẫn không
hiểu được nên ôn nhu như thế nào.”

Thi Vực nhướng mày, “Ai nói tôi sẽ không ôn nhu?”

Anh cúi đầu nhìn người trong ngực, giọng nói trầm trầm mang theo vài
phần ý vị uy hiếp: “Bà xã, em nói anh có đủ ôn nhu hay không?”

Thẩm Chanh nhíu nhíu mày.

Người đàn ông này.... quá mạnh mẽ rồi!

”Chẳng hề có chút ôn nhu nào.”

Động một chút lại hôn cô cắn cô sờ cô, thỉnh thoảng lại còn sử dụng bạo lực lạnh lùng, thật sự từng ôn nhu với cô ư?

Ban ngày không có, buổi tối càng không có!


Có ôn nhu hay không, chẳng lẽ chính anh không rõ ràng sao?

”Ừ.” Thi Vực híp mắt càng sâu, nhẹ câu khóe môi khêu gợi, cười như
không cười, “Vậy em nói, anh là ban ngày không đủ ôn nhu hay là buổi tối không đủ ôn nhu?”

“....”

Người đàn ông này có mắt xuyên thấu sao? Lại có thể xem thấu tâm tư của cô.

”Từ chối trả lời.”

Vấn đề kình bạo này, cô không biết trả lời như thế nào.

Bởi vì cái này hoàn toàn là một cái hố!

Nếu như nói anh ban ngày không đủ ôn nhu, anh nhất định sẽ nói: Vậy ý của em là buổi tối anh đủ ôn nhu rồi?

Nếu như nói anh buổi tối không đủ ôn nhu, anh nhất định sẽ nói: Vậy ý của em là buổi tối anh quá thô bạo?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui