Editor: May
Một chút tanh mặn nhanh chóng chui vào trong miệng........
Gần như không có chút suy tính nào, cô dùng sức cắn ngược trở về.
Hít....
Thi Vực ngược lại hít một hơi khí lạnh, trong con ngươi sâu không thấy đáy nhuộm lên chút âm u.
Rất nhanh, anh buông môi cô ra.
Không nói không rằng, một phát chặn ngang bế cô lên, sải bước liền đi ra phía ngoài.
Thẩm Chanh gần như bị anh ném vào trong máy bay tư nhân, còn chưa kịp bình ổn lửa giận trong lòng, liền bị anh áp đảo!
Roẹt roẹt....
Lễ phục giá trị bảy con số, nói xé liền xé, cũng chỉ có Thi Vực mới có thể dứt khoát như vậy.
Trong nháy mắt lễ phục bị kéo xuống, Thẩm Chanh gần như liền ôm ngực theo bản năng, chửi ầm lên: "Dựa vào! Anh là cầm thú hả!"
"Nói đúng rồi." Nhìn báu vật dưới thân, trên mặt như đao khắc của Thi Vực xẹt qua chút cuồng dã không kiềm chế được, "Nhưng mà thú tính của cô, chính là bị em kích phát ra. Bảo bối, mau nói cho tôi biết, em là lần đầu tiên."
Thẩm Chanh thất thần một giây, lập tức nóng giận bùng nổ: "Hồn nhạt! Anh đặc biệt mới là lần đầu tiên!" (hồn nhạt: đồng âm với từ con hoang, đề cập đến những chuyện/ người vô lý, không nói đạo lý. Dùng để chế nhạo hoặc trách cứ hờn dỗi)
"Em lại nói đúng rồi." Anh giống như là một con sư tử liếm không đủ, ung dung thản nhiên quan sát cô, "Hơn nữa lần đầu tiên của tôi, là để lại cho em."
"Cút đi!" Mắt lạnh nhìn người đàn ông đè ở trên người mình, trong lòng Thẩm Chanh thăm hỏi anh 3108 lần, sau đó bùng nổ: "Tôi muốn kiện anh xâm phạm tình dục!"
Thi Vực giương môi cười tà: "Đối với người khác là xâm phạm, đối với vợ của mình, được gọi là thực hiện trách nhiệm."
Thẩm Chanh nhìn chằm chằm anh: "Dừng lại! Đừng coi trò chơi thành sự thật được không?!"
Trò chơi? Thi Vực cười khẽ một tiếng, lấy tay nâng cằm của cô lên, "Không làm thật không được, bởi vì sợ rằng hiện tại ba chữ Thẩm Chanh Tử em đã xuất hiện ở trên hộ khẩu nhà họ Thi rồi."
Thẩm Chanh nghe tiếng, hất bàn tay to đang vuốt ve cằm cô xuống: "Tôi hoài nghi anh có chứng vọng tưởng nghiêm trọng!"
"Biết em không tin...." Thi Vực tiến sát mặt đến gần cô, mờ ám thổi hơi nóng về phía cô, sau đó cởi áo sơ mi của mình xuống bọc kín thân thể của cô, quay đầu căn dặn: "Mang thứ đó vào."
Anh vừa dứt lời, cửa khoang máy bay đã bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Người tiến vào tên Tôn Nham, là trợ lý đặc biệt của Thi Vực, bình thường quản lý một chút chuyện vặt và phiền toái về mặt sinh hoạt của anh.
Thí dụ như nói, ngày nào đó Thi Vực thấy ai không vừa mắt, muốn chơi tàn người nào, Tôn Nham sẽ âm thầm tiến hành làm việc.
Đến cả chế tác hậu kỳ video Đường Diễm say rượu vào lần trước, cũng là xuất ra từ tay anh ta.
Anh ta đi lên trước, đưa hai quyển sổ màu đỏ lên: "Ông chủ, đồ ngài muốn."
Thi Vực ừ một tiếng, đưa tay nhận lấy.
Tôn Nham lui ra ngoài, săn sóc đóng cửa khoang máy bay lại.
Thi Vực nhẹ cười quyến rũ, mở quyển sổ trong tay ra........
Ảnh phía trên quyển sổ đỏ đó là anh và Thẩm Chanh, mà cột ký tên chia ra hai bên là: Người nhận chứng nhận: Thẩm Chanh; người nhận chứng nhận: Thi Vực.
Đúng vậy, đây là giấy hôn thú....
Nhìn thấy ảnh chụp và tên trên giấy hôn thú, Thẩm Chanh đau cả trứng.
Trúng tà à! Đầu năm nay kẻ có tiền thật biết chơi! Lại còn có thể để cho cô bị kết hôn!
"Bắt đầu từ bây giờ, em chính là vợ của Thi Vực tôi, thiếu phu nhân nhà họ Thi danh xứng với thực."
"Về sau, tiền của tôi là của em, xe là của em, phòng là của em, kể cả người của tôi, toàn bộ đều là của em."
"Nếu ai đắc tội em, em cứ dùng tiền đập người đó. Đừng không nỡ dùng tiền, chồng em cái gì cũng không thiếu, nhất là tiền."
Thẩm Chanh quan sát anh, chịu đựng xúc động muốn xé anh, nghiến răng nghiến lợi nhổ ra hai chữ: "Ly, hôn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...