Thi Vực ôm dỗ dành một hồi, thấy bọn nhỏ vẫn mở to đôi mắt sâu đen
tròn xoe, không có một chút dấu hiệu muốn ngủ, lông mày cũng sắp vặn
thành một chữ xuyên.
”Sao còn chưa ngủ?”
Anh vừa dứt lời, Thẩm Chanh liền đi đến gần nhìn nhìn.
Hai túi sữa nhỏ hừng hực khí thế, cánh tay nhỏ không ngừng vung múa trên không trung, y y nha nha lên tiếng.
Thẩm Chanh nhíu mày: “Em thấy chắc là trong chốc lát sẽ không ngủ đâu.”
Thi Vực mím môi mỏng khêu gợi thành một đường, “Đứa nhỏ tra tấn người.”
”Anh đặt bọn nhỏ lên trên giường đi, lấy tay vỗ bọn chúng cũng được.” Thẩm Chanh nói xong, ý bảo Thi Vực để hai túi sữa nhỏ tới chính giữa
giường, “Để bọn chúng ngủ nơi này, chúng ta mỗi người dỗ một đứa.”
Thi Vực ừ một tiếng, liền thả hai tên nhóc kia đến trên giường, nhưng sau khi để xuống anh mới phát hiện, như vậy khoảng cách giữa anh và
Thẩm Chanh liền kéo ra rất xa.
Thẩm Chanh nghiêng thân thể nằm ở bên người Tiểu Ngạo Tước, ủ thân
thể thịt đô đo của bé ở trong lòng mình, một tay gối ở dưới một bên
đầu, một tay đặt lên bụng của bé.
Trẻ con đều là có thể ngửi ra được mùi của mẹ, sau khi Thẩm Chanh tới gần hai người bọn nhỏ, bọn chúng liền yên tĩnh trở lại.
Bàn tay nhỏ bé cũng không vung, miệng cũng không phun bong bóng,
trong miệng phát ra âm thanh y y nha nha, giống như là đang gọi mẹ.
Tuy rằng Thi Vực rất bất mãn hai đứa nhỏ phá hủy chuyện tốt của anh,
nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của bọn chúng, trong lòng vẫn mềm thành một đoàn bông.
Anh học bộ dạng Thẩm Chanh, ôm con đến trong lòng mình, tay vỗ nhẹ Tiểu Thiên Tước từng chút một.
”Càng ngày càng lớn, anh xem bây giờ bọn nhỏ giống ai nhiều hơn?”
Thẩm Chanh ôn nhu nhìn hai đứa nhỏ chăm chú, giọng nói thả vô cùng nhẹ
vô cùng mềm, như là sợ dọa sợ bọn chúng.
Ánh mắt Thi Vực quét một vòng ở trên mặt hai bảo bối, đáy mắt bất giác đang lên vẻ nhu hòa, “Giống em nhiều hơn một chút.”
Thẩm Chanh khẽ chống đỡ người dậy, nhìn kỹ một chút, “Nhưng em vẫn cảm thấy giống anh nhiều hơn một chút.”
”Mắt và miệng giống em.” Thi Vực duỗi tay chỉ chỉ Tiểu Thiên Tước,
ngón tay suông dài nhẹ nhàng điểm nhẹ trên miệng của bé, “Mũi và dáng
dấp thì giống anh.”
Thẩm Chanh cười cười: “Còn anh tuấn giống như anh.”
Nghe tiếng, Thi Vực nheo mắt lại, “Em rất hài lòng với dáng dấp của anh, hửm?”
”Ừ, hài lòng.” Thẩm Chanh nói xong dừng lại, lại tiếp tục nói: “Anh
lớn lên rất dễ coi, khiến phụ nữ nhìn đều sẽ sinh ra áp lực trong lòng.”
Thi Vực dùng mắt lạnh nhìn cô, đáy mắt nồng đậm cảm xúc nguy hiểm, “Phụ nữ?”
Thẩm Chanh biết mình đạp trúng bãi mìn của anh, vì vậy vội ho một tiếng: “Được rồi, em thu hồi câu nói kia.”
”Gần đây lá gan em rất lớn.” Đôi mắt thâm thúy của Thi Vực híp lại càng sâu.
Thẩm Chanh nhíu mày: “Tại sao em không có phát hiện?”
Ngay tại lúc Thi Vực chuẩn bị đưa tay đi bóp mũi Thẩm Chanh, không biết tại sao Tiểu Thiên Tước lại oa một tiếng khóc lên.
Thi Vực vừa vươn tay ra, lập tức liền thu về, “Nó sao vậy?”
”Có thể là tiểu rồi.”
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn túi sữa nhỏ trong ngực, phát hiện bé đã sắp
đang ngủ, nhất thời không rút tay ra được, chỉ đành bảo Thi Vực mở tã
giấy của Tiểu Ngạo Tước ra nhìn xem có ướt hay không.
Thi Vực vừa nghe, khuôn mặt lập tức lạnh xuống, “Hả?”
”Hả gì mà hả, anh nhanh nhìn xem.” Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chanh lạnh như một tờ giấy, thúc giục anh.
Thi Vực bỗng chốc quên mất thật ra chuyện này có thể gọi người giúp
việc đến xử lý, cau mày, bộ mặt hậm hực khó chịu mở tã giấy của Tiểu
Ngạo Tước ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...