“Sao, chú có ý kiến?”
”Anh ăn dấm chua của ai, tôi đều không có ý kiến, tôi chỉ muốn nói,
về sau dù Tiểu Diệp Tử nhà tôi sinh cho tôi mười tám đứa con trai, tôi
cũng tuyệt đối không tranh thủ tình cảm với bọn chúng.”
Bàn tay to bưng ly rượu chậm rãi siết chặt, Thi Vực híp híp mắt, trong mắt toát lên hơi thở lạnh bạc, nguy hiểm mà khiếp người.
”Khụ!” Tần Cận vội ho một tiếng, dời chủ đề: “Chị dâu đặt một gói ảnh cưới ở Danh Nhân Quốc Tế, các người tính khi nào chụp?”
Thi Vực nghe tiếng, mắt híp càng sâu, “Chuyện khi nào?”
”Ngày hôm qua.”
Ngày hôm qua?
Thi Vực bưng ly rượu lên uống một ngụm rượu, trầm lắng suy tư nhíu mày.
Tần Cận liếc anh một cái, “Anh không biết chuyện này?”
Thi Vực ừ một tiếng, không có nói tiếp.
Người phụ nữ này, không ngoan.
Lúc chín giờ rưỡi, Thẩm Chanh đi phòng trẻ xem đứa nhỏ.
Người giúp việc đang cho hai tên nhóc kia bú sữa, cái miệng nhỏ nhắn ngậm núm vú cao su chậc chậc, đặc biệt đáng yêu.
Thẩm Chanh đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Ngạo Tước một chút, khóe môi không khỏi khơi gợi lên một độ cong.
”Túi sữa nhỏ.”
Cô nói xong, lại sờ mặt Tiểu Thiên Tước bên cạnh một chút, môi mỏng mím động: “Túi sữa nhỏ nhỏ.”
Trong đôi mắt có thể khiến người hãm sâu, mang theo một chút nhu tình hiếm có.
Hai túi sữa nhỏ gần như đồng thời thả núm vú cao su ngậm trong miệng ra, mở to mắt sâu và đen nhìn chằm chằm Thẩm Chanh.
”Y....”
”Ê a....”
Đối với đứa nhỏ chưa đến hai tháng mà nói, thật ra phát ra tiếng cũng rất là khó khăn.
Nhưng thế hai túi sữa nhỏ này, hiện tại đã bắt đầu ê a học nói rồi.
”Thiếu phu nhân, người xem dáng dấp hai vị tiểu thiếu gia giống cô
nhiều hơn, đặc biệt là mắt và miệng, giống như là một khuôn mẫu khắc ra
tới vậy, thật xinh đẹp.” Người giúp việc bên cạnh không nhịn được tán
thưởng.
Thẩm Chanh cười cười, không nói gì thêm.
Thứ gien này, không có ai khống chế nổi.
Cô sinh hai túi sữa nhỏ này, ngoại trừ mắt và miệng giống như cô, chỗ khác đều giống như người đàn ông đó.
Mày kiếm đen nhánh, mũi anh tuấn, hình dáng khuôn mặt rõ ràng.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ nào đẹp mắt như vậy.
”Thiếu phu nhân, trợ lý Tôn đến rồi.”
Đúng lúc đó, có người giúp việc đi lên thông truyền.
Thẩm Chanh nghe tiếng, nói một câu để anh ta lên đây.
”Vâng.”
Rất nhanh, Tôn Nham được người giúp việc dẫn vào phòng trẻ.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đang ngồi xổm ở bên giường trêu chọc đứa nhỏ, Tôn Nham chào hỏi một tiếng: “Thiếu phu nhân.”
Thẩm Chanh ừ một tiếng, ngay cả đầu cũng không ngẩng một chút.
Tôn Nham như là đã quen với sự lạnh lùng của cô, tuyệt không để ý,
trực tiếp giao đồ chơi mua cho hai tên nhóc cho người giúp việc, sau đó
cầm một hộp quà nhỏ đi đến trước mặt Thẩm Chanh, “Thiếu phu nhân, một
chút tâm ý.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt quét nhìn hộp quà trên tay anh ta, “Mở ra xem một chút.”
Tôn Nham đáp lại yêu cầu của cô, mở cái hộp ra, trong hộp, đặt một cái bật lửa, và.... Một chai dầu tẩy trang.
Thẩm Chanh: “....”
Cô không trang điểm, tặng cô dầu tẩy trang làm gì?
Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Chanh, Tôn Nham lập tức nói: “Tôi vốn nghĩ tặng thứ khác, nhưng Tô San nói, tặng dầu tẩy trang rất tốt, hữu dụng. Thiếu phu nhân, cô nói cô ấy đã nói như vậy, tôi có thể không tặng sao....”
Thẩm Chanh liếc nhìn anh ta, “Ừ, anh cầm lấy chai dầu tẩy trang này đưa cho cô ta, nói là tôi chuyển giao.”
”Này....”
”Này cái gì mà này, bảo anh đưa cho cô ta thì đưa cho cô ta.”
Nói xong, lại dùng ngón tay lấy cái bật lửa trong hộp ra, “Anh không nhìn ra hàng nhái sao? Giữ lại cho mình dùng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...