Rất nhanh, cô lại ngủ thiếp đi.
Dường như tỉnh lại lúc nửa đêm, chỉ là vì xác nhận người đàn ông này có ở đây hay không
Một giấc này, cô ngủ rất sâu, đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, Thi Vực đang dựa vào ở bên giường, không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Nhưng, ngủ đặc biệt không an ổn, chau mày, giống như sẽ tỉnh lại vào bất cứ lúc nào.
Thẩm Chanh cũng nhíu mày theo, cô sinh con, chỉ sợ anh còn mệt mỏi hơn cả cô.
Nhìn anh một hồi lâu, cô mới thu suy nghĩ về, môi có chút phát khô.
Từ giữa trưa hôm qua đến bây giờ, cô chưa thấm một giọt nước, rất khát nước.
Nhìn dung nhan ngủ tinh tế của Thi Vực, vẫn luôn không có nhẫn tâm đánh thức anh, chuẩn bị tự mình xuống giường rót nước uống.
Cô nhẹ nhàng vén chăn lên, vừa vươn chân từ trong chăn ra, tay liền được bàn tay lớn ấm áp nắm giữ.
”Đừng cử động.” Giọng điệu bá đạo, không để cho người ta có thể phản bác.
Thẩm Chanh không ngờ vẫn đã đánh thức anh, liếc nhìn anh, “Em đi rót ly nước uống.”
Thi Vực nghe tiếng, không nói một lời, đứng dậy ấn cô nằm dài trên
giường lần nữa, thả chân cô vươn ra về lại trong chăn, lại dịch dịch góc chăn.
”Để anh.”
Anh ôn nhu lại bá đạo sửa sang tóc của cô, xoay người đi rót nước, lưu cho Thẩm Chanh một bóng lưng cao to phong độ.
Người khiêm tốn, ôn nhu như ngọc. Thẩm Chanh đột nhiên cảm thấy, dùng những lời này để hình dung anh là thích hợp nhất.
Bá đạo thì hơi bá đạo một chút, nhưng vẫn có lúc nhu tình như nước.
Ví dụ như, hiện tại.
Rất nhanh, Thi Vực bưng một ly nước sôi tới đây, là nhiệt độ Thẩm
Chanh thường thích nhất khi uống nước, không nóng không lạnh, vừa vặn.
Chuyện gì của cô, từng chuyện một, Thi Vực đều có thể biết.
Anh đi đến bên giường, cũng không có ý định đưa ly nước cho Thẩm
Chanh, mà là trực tiếp ngồi xuống, đưa ly nước tới bên miệng Thẩm Chanh.
”Để tự em uống.”
Thẩm Chanh nghiêng mặt một chút, muốn nhận lấy cái ly trên tay anh.
Không ngờ, Thi Vực không chịu buông tay, nắm chặt cái ly, mấp máy môi: “Ngoan, nghe lời.”
Thẩm Chanh vừa sinh đứa nhỏ xong, vẫn chưa có khí lực phản kháng lại anh, vì vậy ngoan ngoãn uống hết nước.
Sau khi uống vài hớp, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, lông mày nhíu nhẹ một chút: “Con đâu?”
”Tỉnh lại liền chỉ muốn hai thằng nhóc đó.”
Thi Vực lạnh mặt, rõ ràng tỏ vẻ tâm tình anh không tốt.
“....”
Vừa sinh con tỉnh lại, chuyện thứ nhất chẳng lẽ không phải là nghĩ đến con của mình ư?
Hơn nữa.... thằng nhóc?
Người đàn ông này, lại tranh giành tình nhân với đứa bé vừa sinh ra chưa tới 24 tiếng.
Thẩm Chanh còn chưa nói lời nào, Thi Vực lại lạnh lùng lên tiếng: “Hai thằng nhóc đó rất xấu, xấu đến không nỡ nhìn thẳng.”
Phốc....
Một ngụm nước, trực tiếp phun ra.
Có cha ruột như vậy sao?!
Lại còn nói con trai mình xấu không nỡ nhìn thẳng?
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn anh, không vui nói: “Gien không nỡ nhìn thẳng, có lẽ là di truyền tới từ chỗ của anh.”
Nghe được cô nói như vậy, phản ứng Thi Vực cho ra là, dửng dưng ừ một tiếng.
Thẩm Chanh: “....”
Thi Vực khẽ híp híp mắt, lại nói câu: “Xấu thì hơi xấu một chút,
nhưng nể mặt là do em sinh cho anh, miễn cưỡng không chê bọn chúng.”
”Cho nên anh đây là ủy khuất cầu toàn sao?”
”Tính là vậy.”
”Không biết xấu hổ.”
”Em muốn anh nói bao nhiêu lần, em, chỉ muốn em.”
”Cút.”
Cuối cùng, sau khi nhìn Thẩm Chanh uống một bát cháo gạo, Thi Vực mới sai y tá ôm đứa bé tới đây.
Nhìn thấy hai tiểu túi sữa này, Thẩm Chanh sửng sốt.
Đây là xấu không nỡ nhìn thẳng mà người nào đó nói?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...