Thẩm Chanh dời tầm mắt, chẳng thèm để ý đến anh.
Vén chăn lên muốn xuống giường, lại bị Thi Vực một phát bắt tay rảnh.
Anh chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, cô đã bị kéo trở lại vị trí cũ.
Cô quay đầu, không vui nhìn anh: “Đã mấy giờ rồi, còn ngủ?”
Thi Vực nhắm mắt lại không nói gì, bàn tay to lại không an phận mơn trớn eo từ phía sau lưng của cô, sau đó ôm lấy.
”Lưu manh.” Thẩm Chanh nói xong, đưa tay đẩy anh ra, “Anh còn nằm thêm lát nữa, em đi làm bữa ăn sáng cho anh.”
”Làm bữa ăn sáng cái gì, nhiệm vụ của em chỉ có một, chính là ngủ cùng anh.”
Thi Vực bá đạo ôm cô, không cho cô lộn xộn.
Thẩm Chanh giật giật ở trong lòng anh, có vẻ hơi bất mãn: “Anh không biết phụ nữ mang thai phải vận động nhiều sao?”
”Ừ, ngủ cũng là một loại vận động.” Thi Vực lười biếng đáp lại.
“....”
”Ngoan, nhanh ngủ.”
”Ngủ không được.”
”Hả?” Thi Vực mở mắt ra, dùng ngón tay vuốt ve cánh môi kiều diễm ướt át này của cô, ánh mắt mê ly, “Vậy chúng ta làm một chút vận động?”
”Không làm.”
Thẩm Chanh trực tiếp nghiêng mặt, không để ý tới anh.
Thi Vực thấy thế, vươn tay xoay mặt của cô lại, trong mắt toàn là yêu thương cưng chìu: “Làm phụ nữ của anh, không cần nghĩ gì cả.”
“....” Thẩm Chanh không để ý tới anh.
”Có một mình anh cưng chiều lã đủ rồi.”
“....”
”Làm hư em, cho em cho chỉ ỷ lại vào anh, tránh bị đàn ông khác nhớ thương.” Tay Thi Vực ôm trên lưng Thẩm Chanh đột nhiên siết chặt, vùi mặt ở giữa cổ của cô, tham lam hít thỏa thích mùi hương tóc của cô.
Một lát sau, anh đột nhiên nhẹ nói một câu bên tai cô: “Bà xã, có phải em quên cái gì rồi không?”
Thở ra hơi nóng phun lên trên ốc tai của Thẩm Chanh, hơi nóng lướt qua, giống như là lông vũ cào ở trong lòng, hơi ngứa một chút.
Cô khẽ nghiêng đầu, muốn tách rời tiếp xúc thân mật như vậy.
Như là có thể đọc thấu lòng của cô, tay Thi Vực thoáng dùng sức, vững vàng cố định cô trong ngực.
Thẩm Chanh cũng lười giãy giụa nữa, ngước mắt nhìn anh: “Gì?”
”Gì?” Thi Vực híp híp mắt, lặp lại vấn đề của cô, ánh mắt sắc bén như là đang nhìn con mồi.
Nói xong, chẳng chút nương tình nhích người lên phía trước, hôn miệng của cô.
”Ưm....” Thẩm Chanh đang muốn há miệng, lời nói lại bị chận ở trong nụ hôn này.
Nụ hôn của anh bá đạo mà Ôn Uyển, rậm rạp chằng chịt đánh úp về phía cô, ép cô đến suýt chút nữa thở không nổi, nhưng vẫn đắm chìm ở trong nụ hôn này, từ từ đáp lại anh.
”Yêu tinh.”
Thi Vực bám vào bên tai cô, thở dốc, trừng phạt bằng cách cắn cắn lỗ tai của cô, khiến cho toàn thân Thẩm Chanh run rẩy.
Thi Vực cố gắng áp chế tà hỏa trong cơ thể, hít sâu một hơi, người phụ nữ này, lúc nào cũng khiến anh khó có thể kiềm chế mình.
Cúi đầu hôn cái trán Thẩm Chanh một chút, anh liền xoay người xuống giường, đi tới phương hướng phòng tắm.
Rất nhanh, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Lúc Thi Vực tắm rửa xong đi ra, Thẩm Chanh đã không ở trên giường.
Thay đổi quần áo xuống lầu, liếc mắt liền nhìn thấy cô gái nhỏ trên sofa, đang lười biếng ôm gối xem phim truyền hình.
Ánh mắt Thi Vực trầm xuống, sải bước đi về phía cô, tắt TV, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.
”Anh làm gì á?” Thẩm Chanh liếc nhìn anh, lạnh nhạt hỏi.
”Phóng xạ.”
“....”
Thẩm Chanh đứng dậy, trực tiếp đi qua từ bên cạnh anh, chạy lên lầu.
Bộ dạng bình tĩnh lại lạnh nhạt như vậy, khiến người ta không nhìn ra tâm tình của cô đến tột cùng là tốt hay xấu.
Phản ứng của cô, khiến ánh mắt Thi Vực dần thay đổi, ánh mắt vốn lạnh lùng, trong nháy mắt bị một mảnh âm u thay thế.
Anh xoay người, một tay cắm ở trong túi quần, mặt không cảm xúc gì đi theo Thẩm Chanh lên lầu, trở về phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...