Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Thẩm Chanh nghe Diệp Tử nói chuyện Tần Cận mang cô nhóc đi mua băng vệ sinh, vui vẻ suốt buổi chiều.

Thi Vực trở về từ công ty, thấy cô đang vùi trên sofa ăn quả hạch, khóe môi mang theo ý cười, thoạt nhìn tâm tình không tệ.

Anh thay giày đi tới từ cửa trước, đứng ở trước mặt Thẩm Chanh, cúi người, híp mắt dò xét cô.

Đôi mắt thâm thúy, tựa như có thể xem thấu lòng của người ta.

Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, ý cười bên môi không giảm chút nào, cô nhếch khóe môi, "Sao, có phải là cảm thấy em lại trở nên xinh đẹp hơn không?"

Thi Vực nghe tiếng, không khỏi giương môi mỏng khêu gợi lên, ngón tay suông dài nâng cái cằm cô gái nhỏ trước mặt lên, nhìn kỹ mỗi một chỗ trên mặt cô.

Không thể không nói, gương mặt này tinh tế đến cực hạn, đẹp mắt đến có chút không chân thực.


Sau mười giây, nụ cười nơi khóe môi anh lan tràn càng sâu, "Buồn cười, người phụ nữ của anh có thể không xinh đẹp sao?"

Nghe giống như hỏi ngược lại, thật ra lại là giọng điệu khẳng định.

Bởi vì trong mắt anh, ngoại trừ người phụ nữ trước mặt này có thể kích khởi tham muốn chiếm hữu của anh ra, cũng không tìm được bất kỳ người nào, hoặc là một cách thức nào nữa.

Dù mệt hơn nữa, chỉ cần vừa nhìn thấy gương mặt này, anh liền có tinh lực vô hạn.

Bàn tay nóng rực nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm trơn bóng này của cô, da của cô, cũng giống một khối dương chi bạch ngọc như vậy, không có một chút tỳ vết nào, xinh đẹp đến mức khiến người ta sợ hãi than thở.

"Sờ đủ chưa?" Thẩm Chanh liếc nhìn anh, ý bảo anh thu hồi bàn tay không an phận kia.

"Chưa." Thi Vực lại không có ý định muốn thu hồi tay, tiếp tục lưu luyến tới lui trên cằm cô, còn cười đến có vẻ có thâm ý: "Sờ cả đời cũng không sờ đủ."

Thẩm Chanh mặc kệ anh, nghiêng đầu sang bên cạnh một chút, muốn tránh đi tay của anh.

Nhưng Thi Vực không cho cô cơ hội này, cô vừa mới vừa động, anh liền bá đạo bưng lấy mặt của cô, sau đó tiến gần sát cô, nhắm nửa mắt hít hà ở trên mặt của cô.

Anh tham lam ngửi mùi hương của cô, phát ra một giọng nói sâu lắng: "Thơm quá."

Thẩm Chanh đẩy mặt của anh ra, lấy tay chống đỡ trên ngực anh, "Một thân mùi mồ hôi, không hề thơm chút nào. Đi tắm rửa."

Thế nhưng Thi Vực lại không chịu cứ bỏ qua cô như vậy, bắt lấy hai tay của cô lại quấn lên, ôm chặt cô, ấn mặt của cô đến trên lồng ngực mình.


"Ngửi mùi không thơm."

Giọng nói dồi dào từ tính vang lên bên tai Thẩm Chanh, không biết sao, cô giống như là bị đầu độc tâm trí, lại có thể thật sự dán mũi ở phía trên tây trang hoàn toàn thủ công của anh, ngửi ngửi.

Không có một chút xíu mùi mồ hôi.

Mùi lạ gì đó, càng không có.

Trên người của anh có một luồng mùi hương xì gà, không đậm đặc, nhàn nhạt, đặc biệt dễ ngửi.

"Không thơm."

Rõ ràng rất thích mùi trên người anh, nhưng Thẩm Chanh vẫn nghĩ một đằng nói một lẻo, nói một câu như vậy.

"Ừ, vậy em ngửi lại đi."

Thi Vực nói xong, đưa tay cởi nút áo trên tây trang, một lần nữa ấn mặt Thẩm Chanh đến lồng ngực của anh.


Lần này chỉ cách một kiện áo sơmi hơi mỏng, có thể cảm giác được nhiệt độ rõ ràng trên người của anh.

Mùi xì gà càng phai nhạt, nhạt đến không dùng sức ngửi sẽ hoàn toàn không ngửi được.

Dán ở trên người anh như vậy, lại nghe thấy được một loại hương vị khác, loại hương vị không phải mùi hương, chính là hơi thở chỉ thuộc về anh.

"Vẫn không thơm."

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thân thể lại bán đứng Thẩm Chanh, bởi vì lần này, cô dựa vào ở phía trên, cũng không muốn nhúc nhích nữa.

Nghe được cô nói như vậy, Thi Vực giơ tay lên lần nữa, ưu nhã cởi nút áo, lộ ra một mảng lớn làn da nâu rắn rỏi, gợi cảm hấp dẫn.

Anh giữ cái ót Thẩm Chanh, để cho khoảng cách cô gần tựa ở trên người anh, lúc da thịt trên mặt cô va chạm vào bộ ngực anh, khóe miệng của anh vẽ ra một độ cong đẹp mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui