Buổi trưa, Thẩm Chanh vừa ngủ trưa dậy, Diệp Tử đã đến.
Vừa nhìn thấy Thẩm Chanh, Diệp Tử liền vội vội vàng vàng kéo cô qua một bên, mặt đỏ tới mang tai: “Mỹ nhân, cái kia em.... Hôm qua lúc trời tối....”
Như là đang nói những lời nhạy cảm gì đó không nên nói, dừng lại một hồi lâu, mới ấp úng nói ra miệng: “Hôm qua lúc trời tối kia, có nên hay không.... Đi mua thuốc uống sau được không....”
”Thuốc sau gì?”
Thẩm Chanh biết cô nhóc chỉ là cái gì, cố ý giả bộ như không hiểu.
”A?” Diệp Tử hoảng sợ một chút, “Mỹ nhân chị không biết gì ư?”
”Gì?” Mỗ nữ tiếp tục giả vờ không hiểu.
”Chính là cái....” Diệp Tử lúng túng liếc mắt nhìn chung quanh, thấy không có người khác, mới nói: “Bán trong hiệu thuốc....”
”Cái nào?” Thẩm Chanh nhướng mi, “Trong hiệu thuốc bán nhiều thứ như vậy, em chỉ cái nào?”
Diệp Tử đỏ mặt tiến đến cạnh tai cô, nhỏ giọng nói: “Thuốc tránh thai....”
Thẩm Chanh cố ý già vờ ra một bộ dáng như vỡ lẽ chợt hiểu ra, “À! Thuốc tránh thai sao!”
Diệp Tử ây da một tiếng, mắc cỡ không còn hình dáng: “Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, quá dọa người rồi!”
Nhìn thấy bộ dáng này của cô nhóc, lúc này Thẩm Chanh mới nhịn không được bật cười, “Được rồi, không chọc em nữa.”
Nói xong, lôi kéo Diệp Tử ngồi xuống ở trên ghế sofa, hỏi cô bé, “Các người không có biện pháp chọn lựa khác sao?”
Diệp Tử gật gật đầu, lại lắc đầu, bộ dạng u mê không biết, “Lúc mới bắt đầu không có, cuối cùng có, em không biết....”
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, “Nói rõ ràng lên. Cái gì gọi là lúc mới bắt đầu không có, cuối cùng có?”
Cô cũng được cho là người từng trải, sao nghe lại có chút không hiểu?
Diệp Tử che mặt, “Chính là,.... Chính là....”
Cô bé ấp úng một lúc lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu đầy đủ: “Tối hôm qua không phải em hỏi chị lần đầu tiên có mang thứ kia không à? Chị trở về một câu chưa bao giờ mang cho em, sau đó đã bị anh ấy thấy được, sau đó....”
Chưa bao giờ mang?
Tối hôm qua không phải nói trở về một câu mang bao không thoải mái sao?”
Chưa bao giờ mang....
Đồ lưu manh, đúng thật là.... Quá dữ dội!
”Sau đó như thế nào? Lúc làm là mang hay là không mang?”
”Lúc nhìn thấy tin nhắn kia anh ấy nói không mang, nhưng lúc đến một nửa, anh ấy lại mang...”
Thẩm Chanh: “....”
Lúc đến một nửa lại mang đó?
Cũng không có ai đâu!
”Loại thuốc tránh thai có thể tránh thì tốt nhất nên tránh, tránh không được cũng phải cố gắng hết mức uống ít thôi. Nếu em không yên lòng thì có thể dùng, thỉnh thoảng một lần đối với thân thể cũng không có ảnh hưởng quá lớn.”
”À!” Diệp Tử rầu rĩ đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Việc này em cũng không dám nói cho cha mẹ em biết, nếu bọn họ biết, nhất định mắng chết em.”
Lúc Diệp Tử đang cho rằng như vậy, lại không biết Tần Cận đã muốn giải quyết cha mẹ của cô.
Đại sảnh nhà họ Diệp.
Cha Diệp mẹ Diệp ngồi trên ghế sofa, Tần Cận đứng ở trước mặt hai người.”
Hai tay của anh đưa một tấm thẻ tiến lên, mở miệng nói: “Thẻ có ba trăm ngàn, là tiền biếu con cho hai bác. Tiền không nhiều lắm, xin một cát tường. Nếu hai bác không chê, liền gả Diệp Tử cho con.”
Mẹ Diệp nghe tiếng, nói: “Người làm mẹ như ta, rất rõ ràng tâm ý con gái của mình. Ta đã sớm thương lượng với bác trai của con, đồng ý cho các con kết hôn.”
Bà nói xong, lại đẩy tay Tần Cận trở về, “Bất quá chúng ta không phải bán con gái, cho nên số tiền này con lấy về đi.”
”Khụ!” Cha Diệp bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhìn Tần Cận, sắc mặt nghiêm túc mở miệng: “Tiền của con, chúng ta không cần một phần, nhưng nếu giao cho chúng ta giữ, xem như lưu cho con gái của ta một con đường lui.”
Ông chỉ bàn trà trước mặt, nghiêm mặt nói: “Để xuống là được rồi.”
Tần Cận đặt tấm thẻ ở vị trí ông chỉ định, hôm qua nghĩ đến từ nay về sau sẽ có thêm một tiểu đáng yêu để cưng chiều, không khỏi giương khóe môi lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...