Ăn sáng xong, cuối cùng Thi Vực cũng cho phép Thẩm Chanh xem TV thêm một lát.
Mang thai bốn tháng, bình thường Thẩm Chanh chơi điện thoại đều bị hạn chế thời gian, huống chi là TV.
Nhưng, đối với loại phim truyền hình này, từ trước đến nay Thẩm Chanh vẫn luôn không thích, xem cũng được, không xem cũng được.
Ngồi trên ghế sofa, cô chán đến chết vuốt vuốt sáp hoa bên cạnh, không nhấc nổi một chút hào hứng với phim thần tượng đang chiếu.
Thi Vực ngồi ở bên cạnh xem báo chí, đầu cũng không ngẩng một chút, hiển nhiên cũng là không có hứng thú với loại phim truyền hình này.
Thẩm Chanh quay đầu nhìn anh một cái, sau đó dời mắt đến trên màn hình TV.
Nam nữ chính đang ôm hôn vong tình trên một ngã rẽ con đường nào đó, màn ảnh cắt đúng chỗ, phác hoạ đường cong của nam nữ chính trước mặt đến đặc biệt duy mỹ.
Nhưng vừa nhìn kỹ....
”Phốc....”
Thẩm Chanh vừa uống vào trong miệng một ngụm nước chanh, rất không văn nhã phun ra.
Nữ chính kia.... Là Tô San?
Không phải muốn phát triển phim sắc tình đến cùng ư? Sao lại thay đổi khẩu vị rồi, quay lại loại phim thần tượng ngây thơ trong sáng này?
Nhưng, phim thần tượng này nhìn có vẻ giống như chẳng hề có chút ngây thơ trong sáng.
Bình thường loại phim truyền hình này, không phải lúc hôn môi đều chỉ một chút liền dừng ư.
Khụ!
Nhưng vị diễm tinh nào đó lại đang không ngừng đáp lại, còn duỗi đầu lưỡi vào trong miệng nam chính đùa mà thành thật.
Diễm tinh chính là diễm tinh, ngay cả quay phim cũng đói khát như vậy!
Thi Vực ngẩng đầu lên liếc xéo cô, thấy cô đang nhìn chăm chú hai người hôn hít trong màn hình, không vui: “Thẩm Chanh Tử, có phải em quá đói khát rồi không?”
Thẩm Chanh đến nhìn cũng lười liếc nhìn anh một cái, thuận miệng trả lời một câu: “Em là cảm thấy vai nam chính rất đẹp mắt.”
Nghe cô nói như vậy, Thi Vực mạnh mẽ khép tờ báo trên tay lại, trong đôi mắt thăm sâu cực kỳ nguy hiểm: “Ai rất đẹp mắt?”
”Vai nam chính.”
Thi Vực cười nhẹ một tiếng, duỗi tay nắm lấy cái cằm Thẩm Chanh, xoay mặt của cô tới, bức bách cô đối mặt với mình.
”Nói lại lần nữa xem!”
”Vai nam chính!”
Thi Vực khinh thường liếc nhìn vai nam chính trong phim, hỏi cô, “Mặt trắng nhỏ kia, có đẹp mắt bằng người đàn ông của em sao?”
Thẩm Chanh: “....”
Mùi dấm chua nồng đậm này, đã chua đến cô rồi.
Bàn tay to nắm chặt cái cằm cô chợt siết chặt, “Nói, anh ta đẹp mắt hay là anh đẹp mắt.”
Thẩm Chanh đẩy tay của anh một cái, nhưng lại không đẩy ra.
Thi Vực híp mắt càng sâu: “Nói hay không.”
Thẩm Chanh động môi một chút, phun ra một chữ từ giữa hàm răng: “Anh.”
Nếu chỉ số thông minh của phụ nữ trong tình yêu cuồng nhiệt là không, như vậy chỉ số thông minh của đàn ông trong lúc yêu say đắm nhất định số âm!
Cái khuôn mặt khiến phụ nữ đều đố kỵ kia, có đàn ông nào có thể so sánh ư?
Thi Vực vươn tay cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV đi: “Về sau không cho phép nhìn người đàn ông khác, anh là người đàn ông của em, em chỉ có thể nhìn anh.”
”Trên TV cũng không được?”
”Không được.” Thi Vực lạnh lùng mở miệng, phụ nữ của anh, chính là của riêng anh!
”Tham muốn chiếm hữu của anh có thể hơi giảm một chút đi được không?”
”Không thể.” Thi Vực nói xong dừng một chút, lại nói: “Về sau nếu em còn dám liếc nhìn mặt trắng nhỏ lần nữa, anh liền khiến anh ta không còn cách nào đặt chân ở làng giải trí nữa.
”Thế lực ác!”
”Em là bà xã của thế lực ác.”
“....”
”Trong bụng em là giống của thế lực ác.”
“....”
”Đồ khốn!”
”Vợ của đồ khốn anh.”
“....”
Bên cạnh, người giúp việc đang chuẩn bị các loại trái cây tươi cho Thẩm Chanh, yên lặng cúi đầu xuống.
Các cô cảm giác, thiếu gia và thiếu phu nhân đây không phải là đang cãi nhau, cũng không phải đang đấu võ mồm, mà là đang tán tỉnh.
Mà cách tán tỉnh này, làm cho lòng người đều say rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...