Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Đột nhiên ngay lúc này, cuồng phong gào thét, mưa xối xả như trút nước ùn ùn cuốn tới.

Một trực thăng cỡ nhỏ xoay quanh ở phía trên Mị Cửu Môn, bởi vì
nguyên nhân mưa to, thân máy bay có chút không ổn định, lay động trên
không trung vài cái mới miễn cưỡng ổn định phương hướng.

Trong buồng phi cơ, Thi Vực và Tần Cận ngồi ở vị trí gần cửa sổ, quan sát đảo nhỏ phía dưới.

Tòa nhà trên đảo bị làn hơi nước vờn quanh, nhìn không rõ lắm.

Tần Cận thu hồi tầm mắt, dùng đầu ngón tay gõ gõ điếu thuốc, lại đưa vào trong miệng hút một hơi.

”Thật đúng là một địa phương khó tìm.”

Vòng khói chậm rãi phun ra từ trong miệng anh ta, trên mặt có nụ
cười, trong phóng đãng lại mang theo vài phần ngang tàng phóng túng.

Thi Vực dựa vào trên chỗ ngồi, ngón tay khớp xương rõ ràng vuốt ve lên xuống trên điếu thuốc không đốt chút nào kia.


Anh nhíu nhíu mày không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ gì.

Tần Cận ngậm lấy điếu thuốc nhìn anh một cái, sau khi phun mấy hơi, nghiêng mặt hỏi anh, “Phượng Cửu Mị, quen sao?”

Thi Vực khép mắt lại, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra vài phần uể oải, anh ừ một tiếng, “Quen.”

”Có quen?”

”Quen khi còn bé.”

”Có thù oán?”

”Có đánh cuộc một trận.”

”Nói như thế nào?”

”Cá độ một trận chịu đựng khảo nghiệm tình yêu sinh tử, ai thua, người đó chết.”

Anh mấp máy môi, nói mỗi câu mỗi chữ đều có khí phách.

Không biết qua bao lâu, anh mở mắt, trong con ngươi mênh mông không
thấy đáy là một mảnh lạnh lùng, “Nếu như trò chơi này tôi thua, nhớ mang người phụ nữ của tôi rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”

Máy bay chậm rãi đáp xuống trên một mảnh đất trống, sau khi dừng hẳn, Thi Vực và Tần Cận đẩy cửa khoang ra, bước xuống từ máy bay.

”Anh ta * mẹ kiếp!” Liếc mắt nhìn giữa biển, Tần Cận có chút nổi giận, “Không có đường? Chẳng lẽ lại phải bơi qua!”

Thi Vực híp con ngươi, quan sát mặt biển yên tĩnh, lạnh chìm mở miệng: “Không thể không có đường.”

Nói xong, anh sải bước Lưu Tinh đi thẳng về phía trước.

Thậm chí không chút do dự bước đi vào trong nước, nước không có qua

giày của anh, không có qua đầu gối của anh, anh vẫn đang tiếp tục đi về
phía trước....

Tần Cận hiểu rất rõ tính cách của anh, biết nếu như anh không có hoàn toàn chắc chắn, nhất định sẽ không làm như vậy.

Cho nên chẵng những không ngăn cản Thi Vực, còn nhanh chóng bước đi theo.

Nước lạnh buốt mang theo lạnh lẻo thấu xương, xuyên thấu làn da người rót vào cốt tủy, nhưng đối với hai người đàn ông mà nói, cũng không
tính là gì.

Lúc đi ra mười mét xa, dưới chân vững vàng, mà chiều sâu của nước vừa vặn không có qua phần bên hông của bọn họ.

”Mẹ *! Thật biến thái! Lại có thể thiết kế đường như vậy!” Tần Cận không nhịn được tức giận mắng một tiếng.

Nhưng Thi Vực lại rất tỉnh táo, anh giương môi lên, “Qua lát nữa, nhất định sẽ là cơ quan tầng tầng lớp lớp.”

Tần Cận: “....”

Quá máu chó rồi!

Bởi vì nguyên nhân ngâm trong nước một thời gian ngắn, sau khi hai người lên bờ, bước đi liền có chút không vững.

Năng lực thích ứng của Thi Vực rất mạnh, rất nhanh liền điều chỉnh xong.


Nhìn thấy cửa mật mã, anh nhíu mày đi qua, đưa tay tùy tiện ấn hai con số ở trên dụng cụ ấn mật mã, sau đó ấn xác định.

Cũng đúng lúc này, vang lên một tiếng nhắc nhở của hệ thống máy móc: “Mời nhập vào 16 con số mật mã, nhấn xác nhận!”

”Mời nhập vào 16 con số mật mã, nhấn xác nhận.”

”Mời nhập vào 16 con số mật mã, nhấn xác nhận....”

Hệ thống đang không ngừng nhắc nhở, đại não của Thi Vực cũng đang nhanh chóng vận chuyển.

Còn Tần Cận bên cạnh lại lần nữa cảm thấy, thật biến thái!

Anh ta * mẹ kiếp, 16 con số mật mã! Ai có thể phá được chứ?

”Đừng suy nghĩ, phá cửa đi.”

Nghĩ mật mã cái gì, còn không bằng thô bạo đơn giản một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui