Editor: May
Chỉ liếc mắt nhìn, Thẩm Chanh liền đoán được đây là đâu.
Cũng nhớ tới một câu nói của Thái Minh Kiều: Nếu như năng lực chồng cô có thể thông thiên, như vậy năng lực môn chủ của chúng tôi có thể thông địa ngục.
Cô chưa từng có nghi ngờ về năng lực của Phượng Cửu Mị.
Bởi vì, có thể dễ dàng sắp xếp một người ở cạnh cô, hơn nữa còn làm đến thần không biết quỷ không hay, không phải là một người đơn giản vật có thể làm được.
Lần này, chỉ sợ là đã gặp được đối thủ chân chính.
Cô đột nhiên bắt đầu đau lòng, đau lòng người đàn ông vẫn luôn sủng ái cô nuông chiều cô kia.
Là cô, lần lượt tạo ra đối thủ mạnh mẽ cho anh.
Cô nhắm mắt một chút, trong đầu miêu tả ra khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt đến làm cho trời cao ghen ghét.
Không biết bây giờ anh đang làm gì, có thể bởi vì không tìm được cô, không thấy được cô mà điên cuồng không!
Trò chơi đó, cuối cùng anh có chơi hay không?
Rút được sinh, hay là tử, hay là sống không bằng chết....
Hai tay rủ xuống bên người không khỏi nắm chặt thành quyền, chỉ là một lát, liền chậm rãi buông ra.
Mở con ngươi lành lạnh ra, một mảnh sóng nước chẳng xao, không có một chút phập phồng, càng không có bất kỳ cảm nghĩ dao động.
Chẳng qua chỉ là một khảo nghiệm mà thôi, cô nhất định có thể sống sót.
Cũng lúc đó, mặt biển yên tĩnh nhấc lên một tầng cuộn sóng, bọt nước đánh cuốn vào rồi lại biến mất không thấy nữa.
Một con đường xây dựng từ đá cẩm thạch và thủy tinh dâng lên từ dưới nước, con đường dài khoảng một trăm mét, nối thẳng Mị Cửu Môn.
Mặt biển rất nhanh khôi phục lại yên tĩnh, giống như một màn vừa rồi chưa từng phát sinh qua.
Thẩm Chanh bước lên con đường kia, xúc cảm lạnh buốt thông qua đế giày truyền vào lòng bàn chân của cô, thấm vào trong máu.
Gió thổi qua, cảm giác lạnh lẽo, không có nhiệt độ giống như tâm vào giờ phút này của cô.
Con đường rõ ràng không dài, nhưng cô lại cảm thấy đi lâu như một thế kỷ vậy.
Cuối cùng ngừng lại, đi đến một đài cao.
Quay đầu lại nhìn, con đường kia đã chậm rãi chìm vào trong nước, biến mất không thấy nữa.
Cô cong môi cười cười, đến nơi này, đã không có đường lui đáng nói.
Mặc kệ sống hay chết, cô đều phải lội vào vũng nước đục này!
Nữ sát thủ đi ở phía trước và theo đuôi ở phía sau cô, cẩn thận quan sát bốn phía một chút, không có phát hiện khác thường, mới ấn vân tay lên dụng cụ khóa mật mã ngoài cửa lớn, nhập vào 16 con số mật mã.
Vào lúc bọn họ nhập mật mã vào, Thẩm Chanh cố ý nghiêng mặt đi.
Nhìn như đang nhìn những phương hướng khác, thật ra dư quang lại cố ý vô ý quét lên dụng cụ mật mã.
Cô không có bản lĩnh đã nhìn qua là không quên được, nhưng lại đặc biệt nhạy cảm với con số.
16 con số chữ, cô chỉ liếc mắt nhìn liền nhớ kỹ toàn bộ.
19870421, 19880202....
Cô lặng lẽ đọc ở trong lòng một lần, mới phát hiện có chút kỳ quái.
19880202, nếu như cô nhớ không lầm, là ngày tháng ra đời của Thi Vực.
Trước kia có một lần cô vô tình nhìn thấy CMND của anh, lúc ấy không có để ý, nhưng cô vẫn cố ý nhớ kỹ sinh nhật của anh.
Tại sao mật mã này lại sẽ là sinh nhật của anh?
Con số 19870421 phía trước lại là có ý gì, sao có thể đặt hai chuỗi con số không thể liên quan nhau vào cùng một chỗ?
Ngay tại lúc Thẩm Chanh nghi hoặc không hiểu, cửa mật mã két một tiếng mở ra.
Cô lập tức đè ép hoang mang trong lòng xuống, nhìn vào bên trong.
Hoàn cảnh bên trong không có xa hoa giống như bên ngoài, ngược lại còn nhiều thêm vài phần hương vị nhã trí và phục cổ.
Ở nơi cửa ra vào, có lương đình và cầu đá, cùng với một vườn hoa hình tròn, bên trong gieo một chút hoa không biết tên, đang nở rộ rực rỡ.
Dưới cầu đá có một dòng sông nhân tạo, nước rất cạn, trong suốt thấy đáy, liếc nhìn có thể thấy được đá ở bên trong.
Hoàn cảnh nơi này tốt đến làm cho người ta chắt lưỡi hít hà, không có sự quấy nhiễu của thế tục, thanh nhã, yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...