Editor: May
Một câu ai dám, liền thu hút tất cả mọi người.
Người nhà họ Thi, có ai không biết Thi Vực?
Tự nhiên cũng biết từ trước đến nay anh và cha mình bất hòa, lúc này đều ngẩn ra tại chỗ, không biết làm gì cho phải.
Thi Vực kéo Thẩm Chanh đến bên cạnh mình, “Anh tới xử lý.”
Thẩm Chanh gật gật đầu, không nói gì.
Vốn cô không phải đến gây chuyện, cho nên cũng không có tâm tình dây dưa với người ta.
Lúc này Thi Diệu Quang mới nhìn thấy con trai của mình, càng thêm tức giận mở to mắt đỏ bừng, nhưng mà vô cùng kiềm chế lửa giận trong lòng, hạ giọng nói: “Cô ta là ai?”
Thi Vực nhìn ông ta, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm, “Người phụ nữ của tôi.”
Thi Diệu Quang không kềm chế được cơn giận, rồi lại đè giọng nói càng thấp hơn, “Quản người phụ nữ của mày đi!”
Thi Vực lạnh lùng nói: “Phụ nữ của tôi, tôi muốn quán liền quán.”
Thi Diệu Quang gần như gầm nhẹ lên: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Thi Vực tiến tới, nhìn thẳng ông ta: “Tôi có nghĩa vụ nói cho ông biết sao?”
Đối thoại lần này của hai người, mọi người nghe không quá rõ ràng.
Người quen biết Thi Vực cũng không coi là nhiều, mọi người ở ngoài vòng tròn nhìn hai người giằng co, lại không biết đối thoại cụ thể của bọn họ.
Thi Diệu Quang gần như nặn ra một câu từ kẽ răng: “Nghịch tử!”
Mặt Thi Vực không cps cảm xúc gì, không hề có phản ứng với hai chữ “Nghịch tử” kia.
Thẩm Chanh thấy tốt liền thu, hết sức xin lỗi mở miệng với Thi Diệu Quang: “Xin lỗi nha bác trai, làm trò cười rồi.”
Vẻ mặt thành thật của cô, ngược lại làm cho sắc mặt Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn rất không đẹp mắt.
Chuyện có thể dùng một câu áp đảo người như vậy, có thể làm cũng chỉ có Thẩm Chanh thôi.
Thi Diệu Quang hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thẩm Chanh, lại nhìn về phía Thi Vực.
Thân hình hai cha con cao xấp xỉ, trên khí thế, lại là Thi Vực tốt hơn.
”Các người tốt nhất đừng nên sinh sự!”
Thi Diệu Quang ôm Diệp Cẩn, rời đi trong lửa giận ngút trời.
Thi Vực hoàn toàn không thèm để ý ông ta, chỉ là nhỏ giọng nói ở bên tai Thẩm Chanh: “Không thích liền đi.”
Thẩm Chanh vươn tay, vuốt nếp gấp vốn không tồn tại trên vai Thi Vực: “Ừ, không thích. Đi thôi.”
Cô không muốn ngốc ở một chỗ như vậy, cha không có lương tâm, mẹ kế tâm cơ thâm trầm, tất cả đều làm cho người ta sinh chán ghét.
Một buổi tiệc thật tốt, nửa đường liền phát triển thành một trò khôi hài.
Cuối cùng cảm xúc của Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn không dâng cao nổi nửa, lúc chào hỏi với bạn bè trên phương diện làm ăn, hai người đều hơi mệt mỏi.
Ôn Uyển làm khách mời khó xử nhất, nhưng đã thắng một ván xinh đẹp ở trong im lặng.
Lúc buổi tiệc kết thúc, khi rời đi có người nghị luận, nói ánh mắt Thi Diệu Quang quá kém, bày đặt không muốn một người phụ nữ tài giỏi, có vóc người, khí chất, khí độ, tất cả phương diện đều ưu tú, cứ cô tình đi yêu một hồ ly tinh!
Quả thực là một nét bút hỏng lớn trong đời!
Trở về từ bữa tiệc đêm đó, Thi Vực liền bắt đầu xử lý chuyện của công ty.
Tập đoàn Đế Cảnh, là sản nghiệp của Thi Vực ở dưới một công ty tài chính, nghiệp vụ liên quan đến phạm vi cực lớn, liên thủ với các ngành nghề sản xuất cường đại.
Thẩm Chanh ở phòng sách với anh, trên bàn bên cạnh đặt một cái dĩa ô mai đặc chế, cô thỉnh thoảng nhét một viên vào trong miệng, nhìn Thi Vực bận chuyện công việc, không có quấy rầy.
Ngược lại lúc Thi Vực đang nhìn văn kiện sẽ liếc nhìn cô, thản nhiên nói: “Nhàm chán?”
Thẩm Chanh lắc lắc đầu.
Thi Vực ra hiệu cô đi qua ngồi ở bên cạnh anh, một tay nắm eo của cô, cằm chống đỡ trên đầu vai của cô, tay kia tiếp tục lật xem.
Thẩm Chanh nhẹ giọng hỏi: “Sao, phải ở chỗ này một thời gian rất lâu?”
Thi Vực chỉ ừ một tiếng.
Thẩm Chanh cũng không nói gì, chỉ nhìn những chữ lớn “tập đoàn Đế Cảnh” ở đầu văn kiện, không biết đang suy nghĩ gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...