Thẩm Chanh cắn chiếc đũa, thấy vẻ mặt lạnh lùng của người nào đó trước mặt, không khỏi nở nụ cười.
”Muốn ở riêng với một mình tôi thì cứ nói thẳng đi!”
Thi Vực: “....”
”Anh không để cho người khác đến nhà của chúng ta ăn cơm, không phải cũng là bởi vì điểm ấy sao?”
“....”
Thi Vực đột nhiên nheo mắt lại, “Nhà của chúng ta?”
Thẩm Chanh nghe tiếng, đột nhiên liền không vui, sau đó nói: “À! Nói sai rồi, là nhà của anh!”
Cô cố ý nhấn chữ nhà cực kỳ nặng.
Nhìn thấy cô như vậy, Thi Vực lại đột nhiên giương môi cười, “Bữa cơm này có thể ăn.”
Thẩm Chanh: “....”
”Bởi vì đây là nhà của chúng ta.”
Thẩm Chanh: “....”
Thi Vực hiển nhiên là bởi vì một câu nhà của chúng ta kia mà tâm tình rất tốt, vì vậy gọi cuộc điện thoại cho Tần Cận, căn dặn người làm
chuẩn bị bữa tối.
Sau khi thông báo xong, trực tiếp xoay ngang bế Thẩm Chanh lên, ôm cô đi lên lầu.
Thẩm Chanh nghi hoặc: “Làm gì?”
”Ngủ.”
”Lúc này mới giữa trưa.”
”Ngủ trưa.”
”Trước kia anh đều không ngủ trưa....”
”Hôm nay ngủ.”
“....”
Mà bên kia, nhà họ Tần.
Diệp Tử đang ở trong phòng ăn ăn bữa sáng, ăn ăn, lại nhớ tới câu “Ba tháng sau lên giường” kia.
Vì vậy, liền đỏ mặt.
Tần Cận tiến vào từ bên ngoài, thấy cô đang ngẩn người, liền đi qua
trộm hương ở môi cô, sau đó dùng ngón tay lau khóe miệng dính vào chút
sữa tươi của cô.
Diệp Tử định thần lại, mặt càng thêm hồng rồi.
”Em, trên bờ môi cuar em có cái gì sao....”
Cô lung tung lau lau ở trên môi mình, che dấu hốt hoảng của mình.
Tần Cận nhìn hành động nhỏ của cô, cười tùy ý, không đáp phản nói: “Một lát nữa ăn mặc chính thức một chút.”
Diệp Tử không rõ nguyên do: “Mặc chính thức chút làm gì?”
”Hẹn hò.”
”À, được.”
Tần Cận ngồi xuống ở bên cạnh cô, hỏi cô định đi đâu, Diệp Tử không kịp suy nghĩ liền trả lời: “Khu vui chơi.”
Vẻ mặt Tần Cận hắc tuyến, nói một câu: “Không thể tìm một địa phương có tình điệu ư?”
Nhưng Diệp Tử lại vô tội nói: “Em muốn đi khu vui chơi....”
Tần Cận: “....”
Vì nhân nhượng Diệp Tử, Tần Cận đành phải đổi địa điểm hẹn hò thành khu vui chơi.
Diệp Tử đổi một cái váy dài màu trắng, ngồi trên xe Tần Cận, đi khu vui chơi.
Quản lý khu vui chơi, đối với Tần Cận đã sớm như sấm bên tai.
Vừa nhìn thấy anh, trên mặt ông ta gần như cười thành một đóa hoa,
thét to nói cấp dưới vừa miễn phí cho bọn họ, vừa đưa đồ ăn vặt.
Tần Cận không có hứng thú với những vật này, nhưng nghĩ Diệp Tử có thể thích, liền mày cũng không nhăn nhận hết toàn bộ.
Xưa nay anh luôn sống trong hoàn cảnh sao vây quanh trăng sáng, sớm
đã thành thói quen với loại người khác a dua nịnh hót với anh.
Người khác đưa gì đó, anh luôn là tùy tâm sở dục, thích thì sẽ nhận, không thích liền từ chối.
Thấy anh không kháng cự đồ mình đưa, quản lý khu vui chơi cực kỳ vui mừng, liền nhân cơ hội đề xuất muốn mời bọn họ ăn cơm.
Nhưng, sau khi nhìn thấy Tần Cận lộ ra vẻ không kiên nhẫn, không thể không ấm ức bỏ đi ý nghĩ này.
Đối với miễn phí của giám đốc, Diệp Tử lại có chút không vui, cô nghĩ muốn mua vé.
Quản lý xoa xoa tay cười lúng túng: “Không có gì đáng ngại đâu Diệp
tiểu thư, đây chỉ là mấy đồng tiền lẻ, Tần nhị thiếu chịu đến đây chơi,
đã là vinh hạnh rất lớn của chúng tôi rồi. Cô xem, bên cạnh bao nhiêu
người muốn vào để thấy phong thái của Tần nhị thiếu. Tóm lại Tần nhị
thiếu vừa đến, chúng ta chỉ lợi nhuận chứ không thua thiệt.”
Diệp Tử nghe tiếng, nhìn sang bên cạnh, chỗ bán vé quả nhiên tụ tập nữ sinh đủ loại sắc thái.
Trong đó phần lớn nhất, đều sẽ thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Cận, sau đó thảo luận vài câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...