Anh căn dặn người đi lấy một kiện áo khoác mới cho anh, muốn mặc lên, bác sĩ chặn lại nói: “Thiếu gia, hiệu quả thuốc tê trên tay ngài vẫn chưa hoàn toàn biến mất....”
Thi Vực hoàn toàn không thèm để ý thương thế của mình, vừa mặc áo khoác vừa căn dặn: “Chuyện tôi bị thương, không cho phép nói cho thiếu phu nhân.”
Một đám người hầu vừa mới bị chuyện Thi Vực bị thương dọa tới mức mất hồn mất vía, lại đột nhiên lâm vào một vòng mới khủng hoảng: “Thiếu, thiếu gia.... buổi sáng hôm nay phu nhân bị, bị người bắt đi rồi...”
Thi Vực giống như cho là mình nghe lầm, lạnh giọng hỏi lại lần nữa: “Gì?”
Người hầu gần như run rẩy nói xong chuyện đã xảy ra.
Vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Thi Vực sẽ nổi trận lôi đình, lại nghe anh lạnh lùng mở miệng: “Nếu như cô ấy có thể không tổn hại một sợi tóc tìm trở về, vậy các người còn có thể bình an vô sự.”
Anh bình tĩnh, giống như có chút không hợp với lẽ thường.
Nhưng mọi người đều biết, Thi Vực nói những lời này, phía sau ẩn chứa ít nhiều phân lượng.
Nếu như lần này thiếu phu nhân có mệnh hệ gì, vậy hậu quả chờ đợi bọn họ, đúng thật là không thể tưởng tượng....
Thi Vực rất nhanh liền triệu tập tất cả mọi người, tìm kiếm tung tích Thẩm Chanh suốt đêm.
Tư nhân bác sĩ mấy lần muốn mở miệng khuyên can anh nghỉ ngơi cho khỏe, để cho thủ hạ nhóm đi tìm, tuy nhiên cũng bị anh lạnh lùng ánh mắt ngăn cản trở về.
Tối nay, vô luận là đối với Thi Vực, đối với Thẩm Chanh, hay là đối với tất cả mọi người mà nói, đều là một đêm không ngủ...
Nhà họ Tần.
Vết thương Tần Cận đã bị xử lý tốt, đang ngủ rất say.
Bác sĩ nói, miệng vết thương của anh không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng mất máu quá nhiều, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe.
Diệp Tử ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú người đàn ông hôn mê bất tỉnh trên giường, suýt chút nữa gấp đến độ khóc lên.
Mặc dù biết anh không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng anh vẫn nằm ở trên giường, bất động không cười không nói năng gì, liền khiến trong lòng cô rất sợ hãi.
Từ khi trở về đến bây giờ, anh đã ngủ rất lâu rồi...
Diệp Tử vẫn luôn canh giữ đến sau nửa đêm, trong lúc đó vẫn luôn lau người cho anh, càng về sau bản thân càng cực kỳ mệt mỏi, nhưng Tần Cận lại không có một chút dấu hiệu tỉnh lại.
Cô đưa tay kéo kéo góc áo Tần Cận, “Anh đừng chết....”
Người trên giường vẫn lặng im bất động.
Diệp Tử bẹp miệng, ủy khuất nói: “Anh đã ngủ lâu như vậy rồi...”
Không có phản ứng.
Nước mắt Diệp Tử đã treo ở hốc mắt, bồng bềnh tung tay liền muốn rơi xuống.
”Cùng lắm thì, em đáp ứng, đáp ứng ba tháng sau lên giường với anh là được rồi...” Cô vừa dứt lời, người đàn ông trên giường duỗi cánh tay dài ra, kéo cô nằm xuống bên cạnh. Giam cấm cô, ngay cả mắt cũng không mở một chút, “Nói lời giữ lời.”
Diệp Tử vừa nóng vừa giận, nhưng lại vừa cảm thấy cao hứng vì anh tỉnh lại, trong lúc nhất thời không biết bày ra biểu tình gì, chỉ là nhẹ nhàng nện cho anh một cái: “Anh gạt em!”
Không ngờ Tần Cận lại buồn bực hừ một tiếng, dường như ảnh hưởng đến miệng vết thương của anh, Diệp Tử sợ tới mức không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm sấp ở trong lòng anh.
Tần Cận hé mắt, nhìn người đỏ mặt trong ngực, Tần Cận không kiềm được liền động tình một trận.
Anh là một người đàn ông bình thường, cho dù có vết thương trong người, nhìn giai nhân trong ngực, cũng không khỏi tâm tư rối loạn.
”Vừa tỉnh, liền nghe thấy em nói lời này....” Tần Cận cố ý dừng một chút, nhìn thấy mặt Diệp Tử càng đỏ hơn, mới giả vờ tức giận nói, “Có phải em thấy anh sắp chết mới dỗ dành anh không?”
Diệp Tử vội vàng phủ nhận: “Mới không phải!”
Ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt Tần Cận ôm lấy cô có ý cười, mới biết được mình là trúng kế, mặt ửng hồng lên, không khỏi nhấc đầu chôn ở trong ngực anh.
Qua hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Anh không thích!”
Tần Cận sung sướng ôm sát người trong ngực.
Nhưng dù sao vừa mới bị thương, cũng không còn cách nào chuyển động nhiều, đành phải trằn trọc ở trên môi Diệp Tử một lúc cho đỡ thèm.
Ôm một đoàn hương nhuyễn, lúc này Tần Cận mới chợt nhận ra hơi mệt một chút, sờ lên đỉnh đầu Diệp Tử, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...