Editor: May
Hai tay bưng lấy khăn mặt đứng ở nơi đó, nữ hầu đang nhìn chằm chằm Thi Vực, chính là Đào Đào.
Xem ra, đây là lại sử dụng chút thủ đoạn, nếu không, sao người đưa khăn mặt qua đây lại là cô ta.
Con bạch cốt tinh này, trải qua chuyện lần trước, cô ta chẳng những không nhớ được dạy dỗ, còn liều mạng đụng vào mũi dao.
Nhưng, có cô ta ở đây mới chơi tốt, không phải sao.
Dựa vào chút tố chất tâm lý này của cô ta cũng muốn trình diễn ở trước mặt người thẩm định như cô sao?
Đào Đào coi như không nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Chanh, nâng mặt mũi tràn đầy nụ cười ngọt ngán lên, tự ý đi về phía Thi Vực, giọng nói hết sức kiều lạc thẹn thùng e lệ: "Thiếu gia, trên người ngài đều là nước, tôi giúp ngài lau."
Nhìn dáng người gợi cảm, cao lớn đẹp trai của Thi Vực, Đào Đào không kiềm được xuân tâm nhộn nhạo, tham muốn lộ liễu.
Thật ra từ khi vừa mới tiến vào dinh thự làm việc, Đào Đào đã nhìn chằm chằm Thi Vực, vọng tưởng có một ngày có thể bò lên giường của anh.
Nhưng cô ta còn chưa kịp trù tính, Thẩm Chanh đã đi vào ở, tuyên bố chủ quyền.
Sao cô ta có thể cam tâm.
Cho nên vẫn thầm hận không thôi với Thẩm Chanh, vì thế sinh ra không ít chuyện rắc rối.
Dù vài ngày trước mới bị dạy dỗ, cô ta cũng không biết hối cải, ngược lại càng thêm trầm trọng.
Thi Vực càng không liếc mắt nhìn cô ta, vậy càng làm cho cô ta nghĩ muốn chinh phục người đàn ông cực phẩm này!
Thẩm Chanh quan sát vẻ mặt Đào Đào liền biết ngay cô ta đang suy nghĩ gì, nhưng cô chẳng hề có chút tức giận, chỉ là có chút hứng thú chờ xem náo nhiệt.
Đào Đào ân cần giơ khăn mặt lên, còn chưa đi đến trước mặt Thi Vực, chợt nghe đến một tiếng quát lớn lạnh lùng: "Cút!"
Sắc mặt Đào Đào cứng đờ, hết đỏ lại trắng rồi lại xanh, len lén liếc nhìn Thẩm Chanh, trông thấy Thẩm Chanh cười như không cười nhìn cô ta, ra vẻ đang xem kịch vui, đáy lòng phẫn hận, cắn răng một cái, lần nữa ưỡn nghiêm mặt đi tới gần, "Thiếu gia...."
Khí thế quanh thân Thi Vực biến đổi, không khí sắp bị khí lạnh anh phát ra làm cho đông lại.
Lần này anh ngay cả từ cút cũng lười phải nói, chỉ là một ánh mắt sắc bén, liền khiến Đào Đào kinh hãi, sợ tới mức lui về sau vài bước.
Đào Đào chỉ cảm thấy khó thở, giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ của cô ta.
Cô ta cũng không phải là một kẻ ngu, thấy tình huống không ổn, nuốt một ngụm nước miếng, lấy hết dũng khí tìm cho mình một bậc thang xuống: "Thiếu gia, tôi để khăn mặt xuống, nếu như không cần tôi làm gì, tôi... tôi lui ra trước..."
Sau đó cũng không dám đợi Thi Vực biểu hiện gì thêm, để khăn mặt xuống, xoay người vội vàng rời đi.
Thẩm Chanh mím môi, ngáp dài một cái, "Nhàm chán."
Thi Vực gọi nữ hầu khác mang khăn tắm lên lần nữa, lau nước ở trên thân.
Thẩm Chanh liếc nhìn anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười hứng thú dạt dào, "Ông xã, anh thật sự chẳng hề có chút thương hoa tiếc ngọc."
Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn cô, "Cô ta? Hương? Ngọc?"
Anh nói xong, ném khăn mặt trên tay sang một bên, đi đến trước mặt cô, nói nhỏ ở bên tai cô: "Bà xã của anh mới đúng là ôn * hương * nhuyễn * ngọc."
Thẩm Chanh nhếch nhếch khóe môi, trên tai dâng lên đỏ ửng nhàn nhạt, cô vươn tay ôm cổ Thi Vực, vùi mặt vào trong hõm vai của anh, cảm thụ nhiệt độ hơi lạnh của cơ thể anh.
Thi Vực cúi đầu cọ sát vài cái ở trên tóc của cô, sau đó nhẹ nhàng đẩy cô ra, dắt tay của cô.
Thẩm Chanh giãy thoát khỏi nắm tay của anh, như là làm nũng níu kéo cổ của anh, "Ôm em!"
Sắc mặt Thi Vực mơ hồ trầm xuống, nhìn cô mấy giây, liền cúi người xuống, bế ngang cô lên.
Thẩm Chanh ôm lấy cổ của anh, cười đến vẻ mặt thỏa mãn.
Thi Vực ôm cô đi về phía trước, bước chân vững vàng.
Thẩm Chanh không nói một lời nhìn anh một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên đòi hôn, "Hôn em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...