Quầy lễ tân bị khí thế của cô kinh sợ, sắc mặt mơ hồ đã có biến hóa,
khí thế cũng yếu đi rất nhiều, rốt cuộc duy trì không nổi thái độ cao
cao tại thượng, vênh váo hung hăng vừa rồi.
Nhưng mặc dù là như vậy, cô ta vẫn cố chống mặt mũi: Đúng vậy tiểu thư, xin cô rời đi.”
Mời cô rời đi?
Thẩm Chanh không kiềm được phát ra một tiếng cười nhẹ rất nhỏ, hiện
tại tố chất một người, sao lại khiến người ta.... gấp gáp như vậy.
”Chỉ dựa vào cô, cũng xứng bảo người phụ nữ của tôi rời đi?”
Một giọng nói sâu lắng đột nhiên vang lên, mang theo sát khí, lạnh như hàn băng.
Quầy lễ tân nghe được tiếng động, vô thức quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy người đàn ông từ trong ra ngoài toàn thân đều toát ra khí chất vương giả kia, lập tức hoảng hồn.
”Thi, Thi thiếu....”
Một tay Thi Vực ôm một bó hoa, một tay cắm vào trong túi quần, đi nhanh tới.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không có chút biểu tình, cao thấp quanh thân
đều thấm hơi lạnh, không khí chung quanh giống như đều sẽ bị đông cứng.
Nhìn thấy hoa hồng diễm lệ trên tay anh, Thẩm Chanh khẽ nhướng mày.
Anh nói có chuyện xử lý, là muốn đi mua hoa sao?
Thật sự tưởng tượng không ra, lúc người đàn ông này đi cửa hàng bán hoa mua hoa, là trao đổi với người ta như thế nào.
Thi Vực đi đến trước mặt Thẩm Chanh, giao hoa cho cô, liền đưa tay
kéo vai của cô qua, ánh mắt lạnh thấu, quầy lễ tân nhìn thấy liền da
đầu tê dại, toàn thân run lên.
”Thi, Thi thiếu chào ngài....”
Quầy lễ tân bị khí thế cường đại của Thi Vực dọa sợ tới mức đến lời
cũng nói không rõ, trong tất cả nhân viên của nhà hàng nào, sợ rằng tìm
không ra được một người nào là không nhận ra Thi Vực.
Người đàn ông không giận tự uy như vậy, quả thực khiến người ta sợ hãi.
”Là như vậy Thi thiếu, vị tiểu thư này....”
Thi Vực phất tay, hờ hững cắt đứt lời giải thích người lễ tân sắp nói ra miệng.
Thẩm Chanh nhếch môi, ý cười không thể nhận ra, cô biết đối với
chuyện của cô, người đàn ông này đều sẽ truy cứu đến cùng, tuyệt không
phớt lờ, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ tầm thường.
Quầy lễ tân thấy tình thế không ổn, lập tức muốn biện bạch cho mình, “Thi thiếu, thật ra vừa rồi....”
”Ai cho phép cô mở miệng hả?” Thi Vực đến một ánh mắt cũng keo kiệt cho cô ta, lạnh lùng cắt đứt lời của cô ta.
Sắc mặt quầy lễ tân một trận xanh một trận trắng, ngượng ngùng ngậm miệng.
Quản lý ở xa xa liền phát giác được bầu không khí bên này có gì đó không đúng, vội vàng đi tới.
Nhìn thấy Thi Vực, gương mặt lập tức tươi cười, cúi đầu khom lưng,“Thi thiếu, chào ngài! Ngọn gió nào thổi ngài tới, thật sự là không tiếp đón từ xa, thật có lỗi...”
”Bớt nói nhảm đi.”
Thi Vực lạnh nhạt lướt mắt nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén này còn lợi
hại hơn đao, chỉ liếc mắt một cái liền khiến cho trán quản lý toát ra
một tầng mồ hôi dày.
Anh ta lấy khăn tay ra, run rẩy lau đi mồ hôi, sau đó chỉ lễ tân cúi
đầu ở một bên, “Có phải kẻ không hiểu chuyện này làm ngài bực mình
không?”
Thi Vực cười lạnh một tiếng, “Làm tôi bực mình là chuyện nhỏ, làm người phụ nữ của tôi bực mình, mới đúng là chuyện lớn.”
Anh nheo con ngươi lại, hơi thở nguy hiểm khiếp người ép quản lý tới mức gần như muốn khom lưng xuống.
Mồ hôi quản lý rơi như mưa, nào dám nói nhảm nửa câu, cười làm lành
nói: “Dạ vâng, tố chất nhân viên quá thấp, là tôi quản lý thất bại, tôi ở đây nhận lỗi với ngài.”
Thi Vực thu liễm khí thế, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn anh ta,
liền ôm Thẩm Chanh đi vào trong, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cú
điện thoại.
”Nhân viên của anh đắc tội người phụ nữ tôi, đổi hết đi!”
Quản lý nghe được lời của anh, sắc mặt xám tro, cả bả vai đều suy sụp xuống.
Cả thành Giang, ai không biết tính cách Thi Vực, nói một không nói hai, bá đạo tàn nhẫn lại không có tình người.
Xem ra, vấn đề này đã là ván đã đóng thuyền không thể xoay chuyển rồi.
”Chờ một chút.”
Thẩm Chanh đột nhiên kéo Thi Vực lại, xoay người đi trở về trước quầy lễ tân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...