Dường như là bị đầu độc tâm trí, Thi Vực cúi đầu, hôn lên môi của cô.
”Ưm....”
Cảm nhận được nóng rực trên môi, Thẩm Chanh không an phận động thân thể một chút.
Thi Vực không muốn đánh thức cô, cho nên rất nhanh liền rời khỏi môi của cô.
Anh ôm cô trong ngực, ôm cô thật chặt, như là muốn vò nát cô, cưng chiều vào trong xương.
Anh nhắm mắt lại, khóe môi chứa đựng chút nụ cười thỏa mãn.
Một đêm trôi qua rất nhanh, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất rơi vào phòng ngủ.
Trên mặt giường lớn nhung tơ màu đen, Thẩm Chanh trở mình, đã tỉnh lại.
Ánh mặt trời quá mức chói mắt, sáng chói đến mức mắt của cô không mở ra được, đành phải lấy tay che khuất ánh sáng.
Đợi cho thích ứng được, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Bên cạnh, không có một bóng người.
Không biết anh đã rời giường từ bao giờ.
Ở nơi anh từng nằm qua, có chút lộn xộn, trong dấu vết lưu lại đó còn mang theo hơi thở độc hữu của anh.
Nằm trên giường một lát nữa, Thẩm Chanh vén chăn lên xoay người xuống giường.
Qua một đêm, bụng đã không còn đau rồi.
Cô đi chân trần vào phòng tắm, tắm rửa thân thể một chút, tìm một bộ quần áo sạch mặc vào.
Lúc đi ra, mới phát hiện trên ghế sa lon chỗ ban công để một túi cầm tay.
Thẩm Chanh còn nhớ tối hôm qua lúc trở về, trên sofa không có túi cầm tay này, vì vậy không nhịn được đi qua nhìn xem.
Cô lấy từ bên trong ra một cái hộp nhỏ, mở ra, nhìn thấy viên thuốc và tờ hướng dẫn, không kiềm được nhíu mày.
Miếng giảm đau?
Hơn nữa còn là chuyên dùng cho đau bụng kinh.
Cô từng thấy qua không ít bảng hiệu miếng giảm đau, nhưng chuyên dùng cho đau bụng kinh, vậy thì cô chưa từng nghe qua.
Để miếng giảm đau xuống, lấy ra một cái hộp khác trong túi cầm tay.
Là một hộp đường đỏ trong thời gian hành kinh, đóng gói rất tinh sảo, mặt phía trên còn in giá cả, 1872 đồng.
Một hộp đường đỏ giá trị bốn con số?
Thật xa xỉ!
Nhưng....
Cô thích sự hoang phí này!
Sau khi thu dọn đơn giản một phen, cô chuẩn bị xuống lầu ăn điểm tâm.
Khi đang xuống cầu thang, điện thoại vang lên.
Liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là Tô San gọi tới.
Lúc này Thẩm Chanh mới nghĩ đến, lúc trời tối hôm qua lỡ hẹn rồi.
Nhưng, lúc trời tối hôm qua có đi thì cũng vô dụng.
Thẩm Minh bị thương vào bệnh viện, nhà họ Thẩm còn bị niêm phong,
phát sinh chuyện lớn như vậy, anh ta không thể còn đi khách sạn phóng
túng với Tô San.
Đương sự cũng không ở đó, cô đi làm gì.
Chẳng lẽ trò chuyện cuộc sống cả đêm với Tô San?
Ngón tay suông dài lướt nhẹ qua màn hình, cô tiếp nghe điện thoại.
Vừa để điện thoại đến bên tai, chợt nghe được Tô San phàn nàn ở trong điện thoại: “Bà cô của tôi ơi, điện thoại của cô đã xảy ra chuyện gì,
gọi cả đêm đều không gọi được? Tôi còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì
chứ?”
”Đang tốt đẹp thì có thể xảy ra chuyện gì.”
”Không có chuyện gì là tốt rồi.” Tô San nói xong, dừng một chút, nói
tiếp: “Cũng may tối hôm qua cô không có đi khách sạn, không biết xảy ra
chuyện gì, một đoàn phóng viên canh giữ ở bên ngoài, tôi vừa đến đã bị
bọn họ ngăn chặn. Tôi đúng thật rất buồn bực, sao tin tức của những con
chó săn đó linh thông như vậy, giống như đều biết chuyện trước vậy.”
”Ừ, tôi thông báo trước.”
Vốn mục đích của cô, là muốn mượn Tô San và truyền thông khiến Thẩm Minh thân bại danh liệt.
Thật không nghĩ đến, thay đổi cách thức.
Tô San kinh hãi: “Cô thông báo tin tức? Cô sẽ không nói cho tôi biết, trước đó cô bảo tôi giở đủ mánh khóe, chính là vì vào lúc tôi và Thẩm
Minh ở trên giường, dẫn dụ những phóng viên đó đến, để cho bọn họ chụp
chúng tôi.... đang lăn trên giường chứ!?”
”Nói đúng rồi, chính là như vậy.”
Chụp được, nhất định sẽ cảm xúc mãnh liệt tràn đầy.
Nếu so sánh, những phim sex và người thật AV kia quả thật rất yếu kém rồi.
Tùy tùy tiện tiện có thể khiến Tô San, nổi tiếng nửa bầu trời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...