Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Editor: May

Nghe được lời của cô, trong mắt Thẩm Minh lóe ra một cổ lửa giận không thể ngăn chặn, tựa như một đầu sư tử bị chọc giận: "Người tới, đuổi người phụ nữ kia ra ngoài cho tôi!"

Thẩm Chanh nghe tiếng, không khỏi cười đến mở rộng, "Không phải anh bảo tôi tới à, sao hiện tại lại muốn đuổi tôi đi?"

Thẩm Minh áp chế lửa giận trong lòng, "Đồ đã đưa đến, cô không đi chẳng lẽ còn muốn ở lại ăn cơm tối?"

"Ăn cơm tối cũng không phải là không thể được, phải xem thái độ của anh đã." Thẩm Chanh cong khóe môi lên, cười má lúm đồng tiền như hoa, "Anh quỳ xuống để van cầu tôi, có lẽ tôi sẽ suy xét cân nhắc."


Diệp Tử có chút phát ngốc, cảm giác hai người giống như có đụng chạm gì đó, vừa thấy mặt đã đối đầu không ai nhường ai, hơn nữa còn mang theo mùi thuốc súng nồng đậm.

"Thẩm Chanh, cô đừng quá coi trọng mình! Tôi cảnh cáo cô lần cuối, nhanh chóng rời khỏi nhà họ Thẩm, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cô!"

Sở dĩ anh ta nhẫn nhịn, hoàn toàn là bởi vì sự tình phát triển không trong khống chế, vốn kế hoạch đã sắp đặt tốt, bị cha mẹ Diệp Tử đột nhiên đến nên lộn xộn, khiến anh ta không thể không tạm thời sửa đổi chủ ý.

"Tôi không đi, xem anh có thể làm gì tôi." Thẩm Chanh bình tĩnh tự nhiên đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, nhếch chân lên bắt chéo, bộ dáng xấu xa như là một thiếu nữ hư hỏng, lại đẹp mắt đến làm cho người ta không dời mắt được.

Diệp Tử cũng đi qua theo, mới vừa ngồi xuống ở bên cạnh cô, liền liếc nhìn "Hợp đồng" thả ở trên bàn trà, sau khi nhìn rõ, không nhịn được phốc cười một tiếng: "Một cái đầu heo thật to!"

Thẩm Minh mang vẻ tức giận, hung hăng trợn mắt liếc nhìn cô bé, cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Diệp Tử nhanh chóng thu hồi nụ cười trên mặt, dời tầm mắt nhìn địa phương khác.

Lúc này Thẩm Minh mới nhìn về phía Thẩm Chanh, không kiên nhẫn mở miệng: "Cô làm nhiều như vậy, không phải là muốn cầm lại đồ của cô sao. Cổ phầnThẩm thị, tôi có thể cho cô 10%. Nếu như cô đáp ứng về sau không dây dưa nữa, tôi lập tức bảo người ta làm hợp đồng."

"10%, tổng giám đốc Thẩm ra tay thật là hào phóng."


Hôm nay Thẩm thị đã là tập đoàn bất động sản lớn nhất thành Giang, kiềm giữ 10% cổ phần, một năm ít nhất cũng được chia mấy trăm vạn hoa hồng, anh ta nói cho liền cho, không phải chột dạ thì là cái gì.

Thẩm Chanh cười khẽ, "Nhưng xin lỗi, tôi không có một chút hứng thú với cổ phần Thẩm thị, càng sẽ không tiếp nhận loại bố thí rẻ mạt này."

Thẩm Minh cười lạnh: "Rẻ mạt? Xem ra cô không biết 10% cổ phần sẽ mang đến cho cô bao nhiêu lợi ích, ít nhất có thể bảo đảm cô cả đời không lo ăn mặc, trôi qua cuộc sống thượng đẳng."

Thẩm Chanh ý vị thâm trường ồ một tiếng, "Cho nên anh cảm thấy hiện tại tôi trôi qua cuộc sống không đủ ưu việt, không đủ thượng đẳng?"

Cô cố ý giơ tay lên, hờ hững chơi đùa ngôi sao sáng chói ở giữa, tia sáng chói mắt chiết xạ ra ngoài, khiến trên mặt xinh đẹp tuyệt luân của cô tăng thêm vài phần cảm giác quyến rũ.


"Thẩm Chanh, cô là người thông minh, không phải không biết càng là đàn ông có tiền sẽ càng không đáng tin. Địa vị hôm nay của cô, rất nhanh sẽ có người phụ nữ trẻ tuổi hơn cô, xinh đẹp hơn cô thay thế. Dựa vào đàn ông, còn không bằng thật sự dựa vào chính mình."

"Anh cho rằng đàn ông toàn bộ thế giới đều cũng y như anh, chỉ cần là giống cái đều có thể bò lên trên giường của anh sao." Thẩm Chanh cười hờ hững, "Huống hồ, coi như không dựa vào đàn ông, tôi cũng có thể tự nuôi sống mình. 10% cổ phần này của anh, tôi vẫn thật không hiếm lạ gì!"

Thẩm Minh không rõ, đến tột cùng tự tin của cô là tới từ đâu, không nhịn được châm chọc, "Cô tốt nhất nhớ kỹ lời nói hôm nay, về sau sa sút, tuyệt đối đừng đến cầu tôi!"

"Cầu anh?" Thẩm Chanh chợt mỉm cười, "Anh nhớ cho kỹ, nếu thật sự có một ngày tôi sa sút, dù tôi chết, cũng tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước anh."

Diệp Tử an tĩnh ngồi ở bên cạnh, nghe đối thoại của hai người, lâm vào trong trầm tư thật sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui