Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Ngoại trừ Thi Vực, tất cả nam nhân viên làm việc đều đồng loạt nhìn
về phía bộ vị mấu chốt của Tô San, ánh mắt của bọn họ vội vàng lại nóng
rực, rất rõ ràng là muốn kiến thức một chút rốt cuộc quần lót ren màu
đen có bao nhiêu gợi cảm.

Tô San rõ ràng mặc quần áo, nhưng lại có loại cảm giácbị người nhìn
thấy hết, loại cảm giác này không giống như lúc chụp ảnh lõa thể, làm cô ta đặc biệt phản cảm.

”Nhìn cái gì vậy! Còn chụp nữa hay không!”

Tô San biết mình không phải đối thủ của Thẩm Chanh, nói tiếp sẽ chỉ làm cô ta càng thêm khó xử, cho nên không thể không bỏ đi.

Thấy cô ta không truy cứu chuyện này, lúc này nhân viên làm việc mới
thu hồi tầm mắt từ trên người cô ta, giả bộ làm ra bộ dạng thật sự chưa
từng phát sinh chuyện gì, lập tức chỉ huy những người khác, “Mọi người

mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, chuẩn bị chụp ảnh!”

Điện thoại Thi Vực vang lên đúng vào lúc này, liếc mắt nhìn hiển thị
cuộc gọi đến, anh nhíu mày, do dự một chút, tiếp nghe điện thoại.

Xuất phát từ thói quen, anh cầm điện thoại di động đi đến nơi bên
cạnh không có người tiếp nghe, ánh mắt Thẩm Chanh đuổi theo bóng dáng
của anh, thấy nét mặt nghiêm túc của anh khi đang trò chuyện, cũng không nhịn được liền nhíu mày theo.

Không biết tại sao, tâm tình của cô lại bị anh dễ dàng tác động, hơn nữa còn có chút không thể khống chế.

Liếc mắt nhìn Tô San bị người vây quanh một lần nữa, Thẩm Chanh thản nhiên nhíu mày, xoay người rời đi.

Tô San lại như chợt nghĩ tới điều gì đó, nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên mở miệng gọi cô lại: “Đợi một chút!”

Thẩm Chanh hơi dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô ta một cái, ánh
mắt lạnh đến mức không có chút nhiệt độ: “Sao, vẫn còn muốn tìm ngược?”

Tô San căn dặn nhân viên làm việc bên cạnh vài câu, liền vội vàng đi
tới, trải qua chuyện vừa rồi, cô ta giống như nghĩ thông suốt, thái độ
đoan chính không ít, “Tìm một nơi nói chuyện?”

Thẩm Chanh vốn không thích cô ta, cho nên không cho cô ta mặt mũi, “Có gì hay mà phải nói với cô.”

”Vừa rồi cô đã xả giận xong, cũng đã khiến cho tôi khó chịu, chẳng lẽ nghe tôi nói vài câu còn không được?” Tô San nhẫn nại tính tình, nhìn
có vẻ không giống như là muốn tìm chuyện.


”Tôi không thích nói chuyện với ngôi sao có danh tiếng không tốt.”

”Tôi biết cô xem thường tôi, nhưng không sao, bản thân tôi coi trọng
mình là được rồi.” Tô San nói xong, cười cười, bộ ngực đầy đặn cũng run
rẩy theo, “Lần trước cô giội tôi cà phê, lần này cô làm nhục nhã tôi ở
nơi đông người, tôi cảm thấy tôi và cô không có thâm cừu đại hận gì? Tại sao cô muốn đối nghịch với tôi?”

”Nhìn cô không vừa mắt.”

”Tôi thấy cô là nhìn thiếu gia nhà họ Thẩm chướng mắt đi?” Tô San
cười đến mị hoặc: “Thật ra tôi và anh ta chỉ vui đùa một chút, cô biết
đàn ông mà, có ai không háo sắc, tôi lên giường của anh ta chẳng qua chỉ là vì lợi ích, để anh ta thoải mái thì tôi mới có thể chiếm được chỗ
tốt, không có tình cảm thật gì.”

”Cho nên?”

”Tôi muốn hòa với cô, cùng lắm thì về sau, tôi không làm với Thẩm
Minh là được, thấy cô thì trốn xa một chút, cô liền giơ cao đánh khẽ bỏ

qua cho tôi một con ngựa, như thế nào?” Cuối cùng Tô San liền nói ra mục đích ban đầu của cô ta, cô ta không muốn nhiều kẻ thù lợi hại, cho nên
chỉ có thể dùng cách này đến giải trừ nguy cơ.

Thẩm Chanh: “....”

Con hát chính là con hát, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đổi vai
diễn, hơn nữa còn có thể trong nháy mắt tan ra vào bên trong, không có
một chút cảm giác không ổn.

”Không nói gì thì tôi coi như cô đồng ý rồi? Như vậy, về sau nếu cô
cần tôi giúp gì, nói một tiếng, nhất định làm thỏa đáng cho cô.”

”Xác định?” Thẩm Chanh híp mắt nhìn cô ta, trong con ngươi lúc sáng
lúc tối lóe ra tia sáng tinh ranh, không biết đang tính toán gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui