Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Trâu điên chảy nước mắt: “Nhìn thấy bộ dáng dục vọng chưa thỏa mãn của cô ta, nhất định là loại mặt hàng lẳng lơ!”

Hòa thượng gội đầu dùng phiêu nhu: “Vạn người gối vạn người ngủ không biết xấu hổ, cho cô ta đàn ông ngủ xem như có lợi cho cô ta, mình về
nhà dùng dưa leo giải quyết thoải mái hơn!”

Hóa mục nát thành tơ tằm: “Người đàn ông này, không phải đường đường
là CEO bất động sản Thẩm thị ư, bình thường nhìn có vẻ rất ngay thẳng,
không ngờ cũng là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, nhìn thấy phụ
nữ thì cái chân thứ 3 liền không thể chờ đợi được muốn đi vào, chúc anh
ta tinh tẫn nhân vong.”

Ô Quy xứng rùa: “Hai loại mặt hàng này rất xứng lứa vừa đôi, cá xứng
tôm cá xứng tôm,.... Các người muốn biết bọn họ là cái gì không? Muốn
biết, liền xem nick của tôi đi!”


Nhìn những câu bình luận này, Thẩm Chanh bỗng chốc nhịn không được, cười lớn ra tiếng: “Ha ha!”

Diệp Tử thấy cô cười đến vui vẻ như vậy, liền chạy tới, ngồi xuống ở
bên cạnh cô, đi đến gần cùng cô xem bình luận phía dưới Microblogging.

Lúc này Thẩm Minh mới chú ý tới Diệp Tử, thấy cô không những không để mắt đến anh ta, hơn nữa còn chạy đến gần Thẩm Chanh như vậy, lập tức
giận đến không có chỗ đánh, sắc mặt không biết có bao nhiêu khó coi.

”Diệp Tử!” Anh ta hô một tiếng.

Nghe được tiếng của anh ta, Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh ta, “Gì?”

Giọng của cô cũng không lạnh nhạt, nhưng nghe, giống như là đang nói chuyện với người không liên quan với mình.

”Bây giờ là giờ làm việc.” Thẩm Minh nói xong, tiến lên kéo Diệp Tử
đến bên cạnh, mặt lạnh hạch hỏi cô: “Em tới xem náo nhiệt cái gì? Không
phải tôi đã từng dặn em, không có gì đừng tới tìm tôi sao.”

Rõ ràng là anh ta làm chuyện sai lầm, làm chung với người phụ nữ khác, vậy mà lại vẫn lẽ thẳng khí hùng.

Diệp Tử không có nổi giận với anh ta, chỉ nói là: “Tôi không phải tới tìm anh, tôi là tới chơi....”


”Chơi?” Vừa nghe lời này, Thẩm Minh tức giận hơn, “Diệp Tử, tuổi em
còn nhỏ không hiểu chuyện tôi không trách em, nhưng có phải em quên thân phận của mình rồi không, em là vị hôn thê của Thẩm Minh tôi!”

Anh ta nói xong, đưa tay chỉ Thẩm Chanh đang ngồi lười nhác, nhấn
mạnh giọng nói, “Cô ta không phải là người tốt, về sau cách xa cô ta một chút!”

”Tôi không cho phép em nói xấu mỹ nhân!” Diệp Tử đột nhiên nổi lên
tính tình, giãy tay của anh ta, la âm lên với anh ta: “Anh mới không
phải là người tốt!”

Nói xong, cô chạy đến bên cạnh Thẩm Chanh, lôi kéo tay Thẩm Chanh,
bĩu môi, “Mỹ nhân chúng ta đi, nơi này chẳng hề thú vị chút nào.”

Thẩm Chanh không có ý định muốn đi, mà là lôi kéo Diệp Tử ngồi xuống, tự mình đứng lên, đi đến trước mặt Thẩm Minh, thản nhiên mở miệng, “Coi như tôi không phải người tốt, ít nhất cũng tốt hơn người cặn bã như
anh. Câu ba đáp bốn với hồ ly tinh ở ngay trước mặt vị hôn thê của mình, vậy mà vẫn cứ như là chuyện đương nhiên. Anh cho rằng đàn ông khắp
thiên hạ đều chết hết rồi sao, không gả cho anh liền không thể?”


Những lời này của cô, lại khiến Thẩm Minh á khẩu không trả lời được,
anh há to miệng muốn nói chuyện, nhưng lại có thể không tìm được một câu phù hợp đến phản bác.

Diệp Tử tiến đến trước mặt Thẩm Chanh, chớp đôi mắt to nói: “Mỹ nhân, anh ta thích yêu câu ba đáp bốn với ai thì câu ba đáp bốn với người đó
nha, dù sao em cũng không ngại....”

”Em thật sự không ngại sao?” Thẩm Minh giống như tức giận vì những
lời này của cô bé, đưa tay kéo Tô San đứng ở một bên qua, vừa kéo cô ta
vào trong ngực, cố ý chơi đùa ở trên thân hình uyển chuyển như rắn nước
kia, “Như vậy, có phải em cũng sẽ không để ý không?”

Anh ta hoàn toàn không biết, anh ta dùng cách này để kích thích Diệp
Tử, hoàn toàn là không làm nên chuyện gì, đối với Diệp Tử mà nói, anh ta cùng lắm được coi như là một người xa lạ quen thuộc mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui